Tuy   kiểu  trai hiếm , cũng  mang vẻ ngoài đang thịnh hành hiện nay - lông mày rậm, mắt to - nhưng hợp mắt cô.
 
Con  ai đều là động vật thị giác, phụ nữ cũng . Vì thế xét về ngoại hình, Thẩm Đạc   đạt tiêu chuẩn.
 
Hơn nữa  còn tập võ, cao ráo, chân dài, cơ bụng 6 múi.
 
Về khoản ngoại hình thì  tuyệt đối đạt điểm tuyệt đối.
 
Thứ hai, hai   thể  chuyện tâm đầu ý hợp.
 
Điều  cũng  quan trọng, thời buổi   gì  điện thoại, máy tính. Cô  tự giải trí cũng khó, nếu   kết hôn mà vợ chồng chẳng  chuyện  với  thì khổ lắm.
 
Thứ ba, tuy học lực của   cao nhưng   nỗ lực, đầu óc thông minh,  kế hoạch lâu dài cho tương lai. Người như    chắc chắn sẽ thành công.
 
Chỉ cần   việc  tự học tiếng Anh là ,  là  nỗ lực, chăm chỉ và kỷ luật.
 
Hơn nữa    mục tiêu,   cần gì.
 
Thứ tư,  là trẻ mồ côi,  cha  .
 
Tuy nghĩ như     với Thẩm Đạc nhưng  ở góc độ cá nhân của cô mà , đây tuyệt đối là một ưu điểm lớn. Không cha  nghĩa là   cô sẽ   phiền lòng vì chuyện nhà chồng,  thể tự   chủ.
 
Đợi bố  cô lên Bắc Kinh, cô  thể gần gũi nhà ngoại hơn.
 
Nghĩ như , Thẩm Đạc đúng là  ưu điểm.
 
“Không ,  nghĩ đến khuyết điểm chứ.”
 
Nếu , cô sợ   kiềm chế ,   gặp mặt sẽ lập tức đồng ý mất.
 
“Khuyết điểm... Khuyết điểm... Khuyết điểm... Ừm...”
 
Một lúc  cô vẫn  nghĩ , nếu cố tính thì  lẽ là gia cảnh  khá giả. Hiện tại vẫn   nhà, nhưng   tự học tiếng Anh thành công,  thể  hướng dẫn viên du lịch , nhà cửa với  căn bản   vấn đề.
 
Hơn nữa cô cũng phát hiện ,  lẽ   để ý đến cô từ sớm.
 
Chưa  đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện nhà cửa,   nhớ sở thích của cô, còn  cô tham gia xây dựng ngôi nhà. Rõ ràng là ‘Có ý đồ’ , nhưng cô   hề chán ghét.
 
Trước đây  để ý, bây giờ nhớ  mới thấy dấu vết ở khắp  nơi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-510-d.html.]
Cô thật ngốc nghếch.
 
Che mặt- ing...
 
Nếu... khụ khụ... cô đang giả sử, nếu cô đồng ý hẹn hò với  ,  nên  chuyện  với bố   nhỉ?
 
Hay là thôi, đợi  chuyện  định .
 
Liệu bố   cảm thấy    xứng với cô ? Rất  thể.
 
Xét cho cùng cô là sinh viên Đại học Bắc Kinh,  còn là sinh viên đại học đầu tiên  khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh, tuyệt đối là bảo bối trong bảo bối. Còn Thẩm Đạc chỉ  nghiệp tiểu học,  từ điểm  thì hai  chênh lệch  khá nhiều.
 
Nếu bố   đồng ý, uyên ương mệnh khổ thì   ?
 
Cô thẹn thùng nghĩ,    nghĩ xa quá  ?
 
Trước đây, cô từng thấy    ‘Lần đầu  thấy em,   nghĩ đến tên con chúng  ’. Cô cảm thấy đó chỉ là lời  đùa, bây giờ đến lượt , thật khó để  nghĩ ngợi xa xôi.
 
Điều    cũng chứng minh rằng, trong lòng cô cũng  chút thích .
 
Cho nên mới nhịn   mà tưởng tượng về tương lai.
 
Bạch Thục Hoa cứ trằn trọc mãi, suy nghĩ miên man đến nửa đêm mới dần dần chìm  giấc ngủ, sáng hôm  thức dậy với hai quầng thâm mắt rõ mồn một.
 
Cô mang theo tâm trạng thấp thỏm  xuống lầu. Không thấy Thẩm Đạc ,   là thất vọng  là thở phào nhẹ nhõm.
 
Tâm lý con  thật sự là phức tạp,  những lúc chính  cũng  thể nào nắm bắt .
 
Ngày thứ hai... ngày thứ ba... ngày thứ sáu,  đều  đến.
 
Đến ngày thứ bảy, Bạch Thục Hoa  lấy  tinh thần, nhưng vì mấy ngày hôm  suy nghĩ lung tung nên ngủ  ngon giấc, quầng thâm mắt vẫn còn hiện rõ  mặt. Vậy nên chủ nhật hôm nay cô định ngủ nướng,   dạo phố với Tống Na và những  khác nữa.
 
Sau đó sẽ đến chỗ cô Tề dùng máy đánh chữ  bản dịch.
 
Rất , một ngày   sắp xếp rõ ràng .
 
 kế hoạch luôn  đổi nhanh hơn dự định.
 
Cô bất ngờ   ở phòng khác gọi dậy,  là   tìm  lầu.
 
Là ai nhỉ, đột nhiên cô nhớ đến... Thẩm Đạc.