Động tác mặc quần áo  tay cô bất giác nhanh hơn,   ngoài cửa sổ, quả nhiên là .
 
"Bộ đồ  của     nhỉ,  tóc tai  rối bời thế ."
 
Bạch Thục Hoa  bắt đầu cuống cuồng chải tóc.
 
Cuối cùng, cô nàng chỉnh trang  quần áo  gương  mới xuống lầu.
 
Vừa đóng cửa, cô mới nhớ ,   mang chìa khóa.
 
Cũng  mang cặp sách,  mang tiền,  mang cả bình nước.
 
Ha ha...Chỉ  thể cứng da đầu  xuống lầu.
 
Thẩm Đạc tiến lên vài bước: "Thục Hoa."
 
Mặt Bạch Thục Hoa  nóng, lí nhí gọi một tiếng: "Anh Thẩm."
 
Trong chốc lát, cả hai  đều  ai lên tiếng.
 
Bạch Thục Hoa bắt đầu đưa mắt  xung quanh,  dám  thẳng  Thẩm Đạc.
 
Thẩm Đạc lên tiếng: "Chúng   dạo ven hồ nhé."
 
Bạch Thục Hoa khẽ ừ một tiếng.
 
Thẩm Đạc dè dặt : "Anh   sẽ  ép em, cho em thời gian suy nghĩ.   thật sự  thể chờ đợi thêm  nữa."
 
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ, thật  cô cũng  cần nhiều thời gian để suy nghĩ như .
 
Giọng Thẩm Đạc cũng nhỏ dần: "Em... em  suy nghĩ kỹ ?"
 
Bạch Thục Hoa cúi đầu  .
 
Trong lòng  ngừng tự nhủ,  giữ kẽ! Phải giữ kẽ! Phải giữ kẽ!
 
Giọng Thẩm Đạc  chút run rẩy: "Anh  là  đang tự  đa tình, nhưng  thật sự  thể khống chế  bản  ,     . Nếu...  cũng  thể ở rể."
 
Đây là cách cuối cùng của .
 
Bạch Thục Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu, luống cuống xua tay: "Không cần,  cần,  cần ở rể ."
 
Sao  nhảy sang chuyện đó .
 
Thẩm Đạc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Vậy là em đồng ý ."
 
Bạch Thục Hoa e thẹn, khẽ "Dạ" một tiếng.
 
Thẩm Đạc  kìm , ôm cô một cái,  nhanh chóng buông : "Xin , xin ,   kìm  lòng."
 
Bạch Thục Hoa cũng theo bản năng  xung quanh. May quá, may quá, bọn họ còn  đến ven hồ, xung quanh   ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-511-d.html.]
 
Hơn nữa, động tác của Thẩm Đạc    nhanh, chắc là  ai  thấy.
 
Thẩm Đạc  ha hả: "Thục Hoa,   em là bạn gái của  ,  vui quá!"
 
Anh   vui quá hóa rồ, bắt đầu xoay vòng vòng quanh cô.
 
Sự ngại ngùng ban đầu của Bạch Thục Hoa    xoay cho biến mất. "Em còn  điều kiện."
 
Thẩm Đạc liền : "Em  .”
 
Chỉ cần cô đồng ý, mấy điều kiện  đều đáp ứng.
 
Bạch Thục Hoa bèn : "Lãnh tụ  , yêu đương mà   mục đích kết hôn chính là lưu manh. Cho nên về  chúng  thật sự ở bên , quyền tài chính trong nhà do em quản, việc nhà chúng  cùng  chia sẻ.”
 
Thẩm Đạc  chăm chú: "Còn gì nữa ?”
 
Bạch Thục Hoa suy nghĩ một chút: "Người nhà em năm   thể đến Bắc Kinh. Về  cũng sẽ ở  Bắc Kinh, em  thể sẽ thường xuyên về nhà.”
 
Thẩm Đạc thuận miệng : "Anh cùng em về.”
 
Bạch Thục Hoa cảm thấy bố Bạch  lẽ  khó bằng lòng với .
 
Xét cho cùng,    hái bông hoa nhà  .
 
Thẩm Đạc  : "Chỉ  chút yêu cầu  thôi ,  đều  thể  . Anh   vì  em đồng ý mà tùy tiện  cho qua chuyện. Em    cha  , từ nhỏ   việc, cho nên việc nhà  đều  , giặt quần áo, nấu cơm, xào rau,  đều thành thạo. Về  cũng  cần em , em chờ ăn là , còn tiền, bây giờ   thể đưa hết tiền cho em.”
 
Bạch Thục Hoa   sự chân thành và lời hứa của : "Em ghi nhớ trong lòng .”
  
Hai   thổ lộ tình cảm, dường như xung quanh đều là bong bóng màu hồng.
 
Cho dù   chuyện, cùng   dạo quanh hồ cũng là một niềm vui.
 
 mà: "Ọt ọt ọt...”
 
Bụng Bạch Thục Hoa kêu lên.
 
Cô còn  ăn sáng.
 
Thẩm Đạc  đầu   yêu của , che bụng, vẻ mặt  hổ, càng  càng đáng yêu, quả nhiên là trong mắt  tình hóa Tây Thi.
 
“Đói ? Chúng   ăn cơm.”
 
Bạch Thục Hoa  tìm một cái lỗ để chui xuống, nhỏ giọng : "Không mang tiền, cũng  mang chìa khóa, ký túc xá   ai.”
 
Thẩm Đạc  nhịn , xoa xoa tóc cô: "Chúng   ngoài ăn.”
 
Bởi vì bụng  bắt đầu kêu réo, hai  cũng    xa, tìm một quán ăn nhỏ sạch sẽ gần đó.
 
Gọi một phần đậu phụ và một cái bánh nướng.
 
Còn Thẩm Đạc,   ăn .