Chỉ là  đắt một chút, hơn một trăm năm mươi tệ.
 
 xe đạp hầu như đều  giá đó, rẻ nhất cũng  hơn một trăm bốn mươi tệ.
 
Mức chênh lệch giá lớn nhất giữa các loại xe đạp chỉ  mười tệ.
 
Mua xe đạp xong còn  đến đồn công an gần đó để đóng dấu, giống như việc đăng ký xe  ở thời hiện đại .
 
Xe đạp là hàng hóa  giá trị,  đăng ký.
 
May là việc đóng dấu diễn  nhanh chóng,  mất thời gian, cất xe  bãi xe của trường đại học, hai  đến quán thịt lừa.
 
Cũng  muộn . Quán   ở gần trường đại học.
 
May mắn là họ  đến trạm thì xe buýt cũng đến.
 
Có thể  thẳng,  cần chuyển xe.
 
Chỗ   xe buýt  hạn, Bạch Thục Hoa cũng  chen chúc, tìm một góc .
 
Thẩm Đạc   mặt cô, đưa tay  ôm cô  lòng.
 
Bạch Thục Hoa mặt  chút đỏ lên.
 
Trong xe ồn ào, hai  cũng   chuyện chỉ thỉnh thoảng  ,    , cho đến khi đến trạm.
 
Quán thịt lừa    hẻo lánh, xuống xe   bảy, tám phút là đến nơi. Vẫn là một căn nhà độc lập, nhưng  treo biển hiệu, ông chủ ở đây gan to thật đấy.
 
Bạch Thục Hoa cố ý  xem,  biển hiệu  gì.
 
Kết quả chỉ  ba chữ to tướng,  xiêu vẹo ‘Quán thịt lừa’.
 
Cô  nhịn  mà khẽ nhếch mép.
 
“Ngửi thấy thơm phết đấy.” Bạch Thục Hoa hít hít cái mũi,  theo  Thẩm Đạc.
 
Cửa chính đang mở, khỏi cần gõ cửa luôn.
 
“Mấy vị? Ăn gì đây ạ?” Ông chủ  hỏi.
 
Bạch Thục Hoa bỗng  cảm giác như đang ở quán cơm bình dân thời hiện đại .
 
Thẩm Đạc gọi cô: “Thục Hoa, em gọi món .”
 
Bạch Thục Hoa cũng  từ chối, cô sợ nếu   gọi, Thẩm Đạc  gọi một đống món ăn  hết.
 
Cô   mang hộp đựng,  mang về cũng khó. 
“Nửa cân thịt lừa, nửa cân nội tạng lừa, bốn cái bánh nướng, hai bát canh xương.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-515-d.html.]
Thẩm Đạc ở bên cạnh  thêm: “Lấy thêm nửa cân gân chân lừa nữa.”
 
Bạch Thục Hoa thấy nửa cân cũng , hơn nữa gân chân lừa ăn ngon thật.
 
Thẩm Đạc còn hỏi: “Thục Hoa, em ăn da lừa ? Anh   cao da lừa   từ da lừa đấy, cái đó  cho con gái lắm.”
 
Bạch Thục Hoa vội vàng kéo  : “Ông chủ, nhiêu đây đủ ,  nhanh cho chúng cháu với ạ.”
 
Thẩm Đạc vẫn  từ bỏ ý định: “Thật sự  cần hả?”
 
Bạch Thục Hoa liếc : “Em  thiếu máu, mau  tìm chỗ  .”
 
Không ngờ quán thịt lừa nhỏ thế  mà  đông khách thế.
 
Cuối cùng hai  đành   chung bàn.
 
Mà thôi, phần lớn   đều  chung bàn, cũng chẳng ai để ý .
 
Vì đều là món  sẵn nên lên món  nhanh.
 
Bạch Thục Hoa húp một ngụm canh,  nóng,  ngọt, vị ngon, chắc là  ninh kỹ lắm. Cô gắp thêm mấy miếng thịt lừa, nội tạng lừa,  cho thêm chút muối, quả nhiên là ngon hơn hẳn.
 
Sau đó, cô dùng đũa tách bánh nướng , cho thịt lừa , coi như là bánh mì kẹp thịt lừa phiên bản khác, chẳng qua   vị thế nào. 
“Cho  .”
 
Thẩm Đạc  vẻ  dám tin: “Cho  á?”
 
Bạch Thục Hoa đưa luôn cho , cúi đầu tiếp tục húp canh.
 
Thẩm Đạc  ngây ngô.
 
Bạch Thục Hoa trừng mắt: “Nhanh ăn .”
 
Đừng   mất mặt cô.
 
Không thấy    cùng bàn đều đang  ?
 
“Thục Hoa, thử gân chân lừa  , em thích ăn mấy món gân giòn  mà.” 
Thẩm Đạc gắp một miếng gân chân lừa chấm nước tương đưa tới bát cô.
 
Bạch Thục Hoa thấy  tò mò, buột miệng hỏi: “Hình như em  từng  là em thích ăn gân giòn,     ?”
 
Thẩm Đạc  vẻ đắc ý: “Anh  nhiều thứ lắm,  còn  là em  thích ăn mỡ, thích gặm cổ gà, cánh gà với chân gà…”
 
Bạch Thục Hoa vội vàng  động tác suỵt: “Không   nữa.”
 
Chẳng lẽ cô dễ   thấu đến  ?
 
Hứ! Tên   ý đồ với cô từ lâu .
 
Đáng ghét, thế mà  để   nắm thóp .