Lý Giai bĩu môi: " , bố em ở nhà như ông hoàng , chai nước đổ cũng  thèm đỡ, bình thường  uống nước cũng  gọi  em."
 
Vương Tân lẩm bẩm: "Có lẽ em cũng nên hỏi   mới."
 
 vì  quá nhỏ nên  ai  thấy.
 
Tống Na là   kinh nghiệm thực tế: "Nói là việc nhà thì cũng  đến nỗi vất vả, nhưng mà nhiều và lặt vặt,  con cái  thì càng vất vả hơn, đàn ông mà chịu giúp đỡ thì đúng là đỡ   nhiều. Có vẻ như chúng   lo lắng thừa , Út còn chín chắn hơn chúng  nghĩ nhiều, những điều con bé suy nghĩ còn sâu sắc hơn cả chị đây   chồng con ."
 
Bạch Thục Hoa xòe tay: "Người  vẫn  lấy chồng như đánh cược  thứ hai, cẩn thận bao nhiêu cũng  thừa."
 
Chủ yếu là thời đại  quá bảo thủ, yêu đương là  tính đến chuyện kết hôn,  gian để thử nghiệm quá ít.
 
Câu chuyện đến đây thì Bạch Thục Hoa khẽ nhắc nhở: “Phụ nữ con gái  tỉnh táo một chút, đừng  mà lụy tình.”
 
Lụy tình là  tự bươn chải mười tám năm đấy.
 
“Lụy tình á?” 
Lý Giai bật  khanh khách: "Từ    .”
 
Bạch Thục Hoa : “Theo em, kết hôn tuyệt đối   chuyện của hai , mà là chuyện của hai gia đình. Cho nên     lấy chồng  tìm hiểu kỹ gia cảnh nhà  . Em lấy ví dụ đơn giản thế ,  một   cao to, mắt sáng mày rậm,   nghề mộc,  là thấy  tử tế , nhưng  mồ côi bố , nuôi bốn đứa em, đầu óc  sáng suốt mà lấy   như thế thì đến bao giờ mới ngóc đầu lên . Lại    khác,  nghiệp trung cấp,  công việc  định,  cũng , nhà  chỗ ở, cũng mồ côi bố,   nuôi lớn…”
 
Tiêu Tiểu Vũ  khó hiểu: “Thế cũng  mà. Nhà cửa công việc đều ,  cũng  đến .”
 
Bạch Thục Hoa thở dài: “Chị  vấn đề đơn giản quá! Anh  tuy  thứ đều , nhưng   một khuyết điểm c.h.ế.t  - quá  lời , như trẻ con  lớn . Cái gì cũng  hỏi ý kiến , câu cửa miệng chính là ‘Mẹ  ’, ‘Mẹ  ’. Đàn ông kiểu    ít .”
 
Tống Na  : “Nói thật là  đấy, đàn ông kiểu  nhu nhược lắm.”
 
Trương Hồng Phương : “Nếu   chồng   tính thì còn đỡ, chứ gặp   ghê gớm thì con dâu đừng mong  ngày lành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-517-d.html.]
 
Bạch Thục Hoa gợi ý: “Em   ý  gia đình đơn  nào cũng  , nhưng  một  trường hợp,  con họ sống nương tựa lẫn . Bỗng nhiên xen  một cô con dâu,   thiết với con trai của họ như ,    liệu  cảm thấy  phụ nữ  cướp mất con trai   ? Chắc chắn là , chỉ là đa    sẽ cố kìm nén,  điều đó là  nên, nhưng nếu  kìm nén  thì… hậu quả thế nào chắc các chị tự hình dung .”
 
Trương Hồng Phương rùng : “Nghĩ đến  thấy sợ .”
 
Tống Na cũng : “Ở chỗ chị  trường hợp như thế ,   vay nợ để cưới vợ cho con trai, nhưng   cho con dâu ngủ chung giường với con trai. Bà   ngủ chung với con trai, cuối cùng cô con dâu bỏ .”
 
Chuyện  quá kỳ quái, mấy cô gái đều trợn mắt há hốc mồm.
 
Bạch Thục Hoa thì bình thản hơn, cô đến từ hiện đại tiếp xúc nhiều thông tin, chuyện  chẳng thấm  .
  
Buổi sáng, Bạch Thục Hoa vẫn theo thói quen dậy sớm xuống lầu tự học.
 
Mặc dù Thẩm Đạc  cần đến nữa, chỉ còn  một  cô, nhưng cô vẫn  kiên trì.
 
Cô  dám mạnh miệng với cô Tề là sẽ  nghiệp trong vòng ba năm cơ mà.
 
Vì , cô  dậy sớm hơn, học lâu hơn,  thể giống như các chị cùng phòng.
 
May mà, cô  quen với việc tự học một  từ lâu .
 
“Thục Hoa!”
 
Bạch Thục Hoa đang cúi đầu  thì  thấy giọng  dịu dàng của Thẩm Đạc.
 
Cô theo bản năng  về phía bóng cây.
 
Thẩm Đạc đang  đó, mặc một bộ đồ kiểu Trung Sơn mới, trông thật bảnh trai.
 
Đây là  đầu tiên cô thấy  mặc loại quần áo .