Bây giờ nghĩ ,    bọn họ rủ rê hư hỏng quả thật là do ông trời phù hộ.
 
 những chuyện  đương nhiên  thể  với Bạch Thục Hoa, sẽ dọa cô sợ.
 
"Không,   gì. Thục Hoa , em còn  ăn gì nữa , ngày mai    cho em."
 
Bạch Thục Hoa nhấc chiếc túi nhỏ lên: "Nhà   mấy cái hộp cơm giờ hộp cơm đều ở chỗ em  . Hơn nữa lỡ  tìm  khách, lấy   thời gian mà nấu cơm,  đừng  lo cho em mãi như thế. Căn tin chỗ tụi em cũng  lắm,  cũng ăn mấy   đó, em   tiếc tiền ăn uống , đói là em tự mua ăn liền .”
 
Thẩm Đạc nghĩ cũng đúng, tuy trong lòng  chút hụt hẫng, nhưng đúng là    nhiều thời gian: "Vậy em nhớ tự chăm sóc bản  cho ,    nhé.”
 
Mấy chữ cuối cùng    thật khó khăn.
 
Anh thật lòng    chút nào.
 
Bạch Thục Hoa thì  nghĩ nhiều như , cả hai đều  việc của . Đương nhiên là   việc  , dù    thời gian còn dài.
 
Cô liền phất tay: "Anh Thẩm, tạm biệt.”
 
Thẩm Đạc bất đắc dĩ cũng phất tay: "Tạm biệt.”
 
Nhìn theo bóng Thẩm Đạc khuất dần, Bạch Thục Hoa đưa tay xem giờ: "Sao  lâu như   nhỉ?”
 
Cảm giác hai  chỉ  vài câu mà  mất hơn hai mươi phút .
 
“Quả nhiên đàn ông chính là vật cản trở tốc độ tu luyện của  mà.”
 
Bạch Thục Hoa lẩm bẩm, vội vàng chạy  học bài buổi sáng.
 
Bốn ngày  đó, Thẩm Đạc đều  đến, Bạch Thục Hoa cũng  giận. Ngược   vui mừng, điều  chứng tỏ   tìm  khách du lịch phù hợp .
 
Sáng thứ bảy, hai   gặp .
 
Bạch Thục Hoa chắp hai tay,  tươi rói: "Chúc mừng  Thẩm nha, chúc  phát tài.”
 
Khóe miệng Thẩm Đạc cong lên, ý  trong mắt  giấu : "Lần  là một cặp vợ chồng, khá giả lắm. Mua nhiều thứ linh tinh, còn cho  kha khá tiền boa,  còn giúp họ đổi  kha khá đô la.”
 
Đương nhiên phần chênh lệch thuộc về .
 
Đây cũng là  đầu tiên  kiếm  nhiều tiền như .
 
Hơi phấn khích,  chia sẻ tin vui  với Bạch Thục Hoa.
 
“Lần  chắc kiếm  gần bốn ngàn tệ.”
 
Với Bạch Thục Hoa,   bao giờ nghĩ đến chuyện giấu giếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-519-d.html.]
 
Mắt Bạch Thục Hoa sáng rực: "Nhiều  !”
 
Gặp  khách sộp, đến cô cũng thấy ghen tị.
 
Cô vất vả dịch một cuốn sách y học cũng  chắc kiếm  nhiều như .
 
“Thục Hoa, hai ngày nay  định nghỉ ngơi một chút, mai em  bận gì ?”
 
Nói xong Thẩm Đạc  Bạch Thục Hoa đầy mong đợi.
 
Bạch Thục Hoa   kẻ ngốc, tự nhiên hiểu  ý của .
 
Chẳng  là  hẹn hò .
 
Cô cũng  chút  .
 
 vẫn  trêu  một chút: "Nói   việc gì thì  đúng lắm, em vẫn đang dịch sách y học. Chủ nhật hàng tuần đều  đến văn phòng của coi Tề để dùng máy đánh chữ.”
 
Thẩm Đạc  chút thất vọng, nhưng mà: "Anh  thể  cùng em.”
 
Giống như  đây,   bên cạnh tự học, ôn bài. Bạch Thục Hoa thì tập trung dịch, đánh máy.
 
Anh vẫn còn nhớ tiếng lạch cạch của máy đánh chữ  êm tai.
 
“Cô Tề  cho   ?”
 
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của , Bạch Thục Hoa  rõ  đang giả vờ, nhưng vẫn  chọc . 
“Rồi , kỳ thật bình thường tan học em đều dịch sách, cho nên chủ nhật nghỉ ngơi một ngày cũng .”
 
Thẩm Đạc đương nhiên là vui mừng, sợ  chuyện   đổi, vội vàng quyết định: "Vậy là quyết định  nhé, sáng chủ nhật  đến đón em,  dẫn em  ăn ngon. Hay là chúng  đến tiệm Lao Mạc nhé?”
 
Thục Hoa xua tay: "Không ,  , đắt c.h.ế.t  . Mà hương vị cũng bình thường, em  ăn món gì đó đặc sắc hơn.”
 
Thẩm Đạc    lời: "Nghe em hết, để  về dò hỏi thử xem, dạo  trong thành mở thêm nhiều quán ăn lắm.”
 
Nhất định sẽ tìm  chỗ nào hợp khẩu vị Bạch Thục Hoa.
 
Bạch Thục Hoa hỏi: "Thế còn hôm nay?”
 
Mai hẹn hò,  hôm nay  gì?
 
Thẩm Đạc thăm dò: "Hay là  cùng em  ăn sáng. Sau đó đến căn tin đợi em, dù   cũng   việc gì.”
 
Thật     là  cùng em  học hơn.
 
  sợ  từ chối, nên đổi thành  ăn sáng.