cô cảm thấy như   chút phá hỏng  khí nên chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
  
Ngôi nhà cuối cùng , thực sự là độc môn độc viện.
 
Nhà ngói gạch xanh, tường bao cũng bằng gạch xanh,  còn khá cao.
 
Đây là ngôi nhà  nhất trong năm ngôi nhà, cũng là nơi   gian riêng tư  nhất.
 
Tuy nhiên đất đai   rộng rãi cho lắm.
 
Mua căn nhà kiểu  về ở luôn thì  , nhưng nếu phá bỏ xây  thì  phí.
 
Thẩm Đạc cũng  ý .
 
Vì  hai  nhanh chóng nhất trí, từ bỏ căn nhà .
 
Bây giờ vẫn còn sớm, bọn họ hẹn với bà cụ chân bó lúc năm giờ rưỡi chiều, vẫn còn bốn tiếng đồng hồ nữa.
 
“Anh Thẩm Đạc, chúng  còn   nữa?”
 
Thẩm Đạc suy nghĩ một chút: "Hay là đến cửa hàng bách hóa, em còn  mua đồ mà, chúng  mua xong  gửi về trường,  đó chạy qua cũng  kịp.”
 
Bạch Thục Hoa  xuống đùi : "Hôm nay đạp xe bao lâu ,  mệt ?”
 
Chủ yếu là còn chở theo cô.
 
Tuy cô nhẹ như chim én, nhưng cũng là  sống sờ sờ, chở lâu như  chắc chắn cũng mệt.
 
Thẩm Đạc lắc đầu: "Thật sự  mệt, em còn  nặng bằng một bao thóc .”
 
Bạch Thục Hoa  chút ghen tị với  thể rắn rỏi do luyện võ của : “Anh Thẩm Đạc, võ công của   thể truyền  ngoài ?”
 
Thẩm Đạc mỉm  hỏi: "Muốn giới thiệu cho  một  tử ?”
 
Bạch Thư Hoa nửa : "Có lẽ em trai em sẽ  kém cỏi."
 
Sau đó cô nghĩ về cách gọi thâm niên ‘Thầy và trò’, Bạch Tiểu Quân và thầy lang. Họ thường gọi  như .
 
"Vậy cũng . Dù  cũng là em trai ruột của em, nếu thằng bé  phá phách gì thì  dạy nó vài đường."
 
"Em trai em nếu   gì bất ngờ thì cả đời  sẽ  bác sĩ, nhưng  bác sĩ thật sự cần  sức khỏe , tuyệt đối   là việc nhẹ nhàng."
 
"Hơn nữa thời buổi bây giờ khá loạn lạc, bản   chút võ nghệ thì an  hơn."
 
"Em đúng là một  chị ."
 
"Được, khi nào thằng bé  học thì bảo nó đến tìm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-523-d.html.]
 
"Chẳng còn chút nguyên tắc nào nữa."
 
“Em trai em tên là Bạch Tiểu Quân ?"
 
" . Thằng bé  thông minh, bốn năm tuổi  bắt đầu  theo một vị quốc y đại sư học y, bây giờ   thể bắt mạch kê đơn ."
 
Nói đến em trai , giọng  của cô  giấu  vẻ tự hào.
 
"Giỏi  ,     sợ  ốm ."
 
"Thế thì em cũng  sợ  ốm."
 
"Trung y  thần kỳ,  thể chữa  nhiều bệnh nan y, nhưng thuốc bắc thật sự  khó uống."
 
Hai       đến cửa hàng bách hóa.
 
Bạch Thục Hoa  tiêu hết  phiếu trong tay.
 
Thẩm Đạc  hỗ trợ thêm vài cái, một lúc  mua thêm  nhiều đồ.
 
Bọn họ buộc  gửi một chuyến về trường.
 Cô  khỏi  các chị em trong ký túc xá trêu chọc, tuy nhiên da mặt Bạch Thục Hoa vẫn khá dày,  thể đáp trả  vài câu.
 
 Thẩm Đạc vẫn còn đang đợi ở  lầu nên cô vội vàng  xuống.
 
“Anh Thẩm Đạc,  mang theo bao nhiêu tiền ?” Bạch Thục Hoa  hỏi.
 
Thẩm Đạc lập tức đáp: "Còn hơn một trăm."
 
Bạch Thục Hoa  gật đầu: "Đủ . Giờ  phòng quản lý sắp tan  , cho dù đối phương đồng ý bán nhà, cũng  đến ngày mai mới  thủ tục. Hôm nay nhiều nhất chỉ đưa tiền đặt cọc, nhưng cũng đừng đưa nhiều, hai ba chục là đủ ."
 
Thẩm Đạc đồng tình: "Anh cũng nghĩ ."
 
Hai  đến lúc năm giờ mười tám phút,   bà cụ bó chân cho họ  nhà đợi còn rót nước mời khách.
 
"Hai đứa là vợ chồng hả?" Bà cụ bó chân  vẻ  thích tìm hiểu chuyện  khác.
 
Thẩm Đạc lập tức đáp: "Bọn cháu là  yêu của  còn  kết hôn."
 
Bà cụ bó chân "Ồ” lên một tiếng, vẻ mặt như  hiểu: "Hai đứa mua nhà là định kết hôn . Nhà bác dùng  phòng cưới là hợp lý đấy."
 
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật, liếc  lớp tường đất bong tróc, bà   kỹ năng  dối mà   ngượng nhỉ.
 
Bà cụ bó chân vẫn đang khen ngợi: "Đừng thấy nhà bác là nhà đất, nhưng nó còn cao hơn nhiều nhà khác đấy,  còn trát bùn hàng năm, năm nay cháu trai bác bận nên  trát kịp, trát xong là  y như nhà mới thôi."
 
Lần  đến lượt Thẩm Đạc giật giật khóe miệng, thật sự   nên tiếp lời thế nào.
 
Bà cụ bó chân  hỏi: "Hai đứa đều  việc  chứ?"