Bây giờ chính phủ cho phép xây nhà riêng nên họ  thể đến khu quản lý xin, nhưng xin nhiều như thế thì đúng là  mơ giữa ban ngày.
 
Hơn nữa  chắc  xin  loại vật liệu khan hiếm như sắt thép.
 
Cho nên  xây  căn nhà , họ còn  vượt qua  ít khó khăn.
 
May mà vị học trưởng  đồng ý giúp đỡ, sẽ nhờ thầy giáo   mua giúp một phần vật liệu xây dựng.
 
 mua  bao nhiêu thì đối phương  dám đảm bảo.
 
Chứng tỏ    hứng thú với căn nhà , nếu  cũng chẳng chủ động đề nghị giúp đỡ.
 
Thẩm Đạc sợ Bạch Thục Hoa lo lắng, bèn : “Thục Hoa đừng lo, chắc chắn sẽ mua ,   thì dùng đô la Mỹ mua, em  xem  đơn vị nào  cần đô la Mỹ ?”
 
Bạch Thục Hoa  từng  như  nhưng  tán thành lắm: “Vấn đề là bây giờ tỉ giá hối đoái thấp quá.”
 
Không thể nào đổi theo tỷ giá chợ đen, như thế chẳng khác nào đem tiền quăng xuống biển, còn chịu lỗ nặng nữa.
 
 mà sắt thép, xi măng thì  mua,  thì   xây nhà hai tầng .
 
Thẩm Đạc : “Để   tìm  quen xem,  vài  bán ‘Giấy phép’ đấy.”
 
Bạch Thục Hoa  chút ít, một   là con ông cháu cha kiếm tiền bằng cách buôn bán các loại ‘Giấy phép.’
 
Cũng giống như tem phiếu .
 
Chỉ là ‘Giấy phép’  giá trị hơn mà thôi.
 
Bạch Thục Hoa : “Dù  cũng  vội, bây giờ trời  trở lạnh ,  thể khởi công trong năm nay , sớm nhất cũng  sang năm, chúng  cứ đợi xem học trưởng mua giúp  bao nhiêu, phần còn  tính .   cũng  thể   ,  kiếm tiền,  cũng thấy  đấy,  xây nhà chắc chắn  rẻ . Còn nữa, đồ nội thất em thích đồ cổ như gỗ hoàng hoa lý, gỗ đàn hương hoặc gỗ trắc,  dấu ấn lịch sử,    để ý giúp em,  thì cứ mua.”
 
Thẩm Đạc lập tức lặp : “Hoàng… Dưa lê…”
 
Bạch Thục Hoa sửa : “Hoàng hoa lý.”
 
Thẩm Đạc gãi đầu: “Hay là em   giấy cho  , ghi nhớ như   bằng chép giấy.”
 
Bạch Thục Hoa lấy giấy bút  ,  đó xé đưa cho : “Đồ đạc   cũ cũng  , chúng   thể mời thợ giỏi về tân trang, sửa chữa.”
 
Thẩm Đạc ghi nhớ từng thứ một.
 
Bạch Thục Hoa đột nhiên đổi chủ đề: “Anh,  gọi điện thoại với em.”
 
Cô bây giờ cứ nửa tháng sẽ  một lá thư, một tháng gọi một cuộc điện thoại.
 
Thẩm Đạc đương nhiên là đồng ý, trong lòng đang nghĩ đến chuyện bao giờ mới  gặp bố vợ,  gọi điện thoại cho bố  vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-528-e.html.]
 
Chắc cũng sắp .
 
“Thục Hoa, Tết năm nay em  về nhà ?”
 
Bạch Thục Hoa  chút do dự: “Vẫn  quyết định, nếu cô Tề mua  vé máy bay cho em thì về cũng . Còn nếu   về về bằng tàu hỏa thì em  ngại, hơn nữa sang năm bố em sẽ lên đây.”
 
Hình như cô cũng  cần  vội vàng về.
 
“Để em gọi điện thoại hỏi bố xem khi nào bố đến .”
 
Thẩm Đạc bỗng chốc căng thẳng, bố vợ sắp đến .
 
Liệu ông  chia rẽ uyên ương  nhỉ?
 
“Anh gì  thế!”
 
Thẩm Đạc  hồn, chủ động thú nhận: “Anh sợ bố em  thích .”
 
Bạch Thục Hoa nín , vỗ vỗ  vai : “Đó là điều đương nhiên,  ông bố nào  thích bạn trai con gái .”
 
Tục ngữ cũng ,  vợ xem con rể càng xem càng ưng.
 
Còn bố vợ xem con rể, chẳng khác nào con heo húc mất củ cải nhà  hoặc là thằng vô dụng  hái hoa trong chậu nhà .
 
Thẩm Đạc cứng đờ cả : “Vậy    ?”
 
Bạch Thục Hoa bật , cảm thấy Thẩm Đạc thật thú vị: “Không  , bố  em  tôn trọng quyết định của em.”
 
Đó là nền tảng  cô gây dựng từ nhỏ.
 
Thẩm Đạc tủi  nhích  gần: "Thục Hoa, đến lúc đó em  giúp  vài câu   nhé."
 
Bạch Thục Hoa phì : "Được ,  ."
 
Thẩm Đạc  hỏi: "Hay là   mua gì đó nhỉ?"
 
Bạch Thục Hoa  nhịn  , con    kích động là giọng Đông Bắc  xuất hiện: "Bố em còn  đến mà."
 
Cô sợ nhất là thành  thế .
Gặp mặt mà cứ căng thẳng  năng lung tung.
 
Thẩm Đạc vẫn đang nghĩ xem nên mua gì: "Nhất định  chuẩn  ."
 
Nhỡ  bố vợ đến sớm hơn dự kiến thì .
 
Đôi khi cơ hội chỉ dành cho   chuẩn  sẵn sàng, Bạch Thục Hoa  ngờ bố Bạch  thực sự đến sớm.