Bạch Thục Hoa  tươi đáp: "Tìm  chứ , con  đưa hai bao t.h.u.ố.c lá mới  bố mang nhiều đồ thế  đấy.”
 
“Bác, để cháu giúp bác.” Thẩm Đạc  ân cần xách lấy hai túi lớn nhất.
 
Bố Bạch ngạc nhiên  thôi, dùng ánh mắt hỏi Bạch Thục Hoa ‘Đây là ai đấy?’
 
Bạch Thục Hoa đỏ mặt: "Hì hì…”
 
Người hiểu con gái nhất  ai ngoài bố Bạch, đầu óc ông lập tức trở nên ong ong, trong lòng càng thêm chua xót.
 
Bạch Thục Hoa gãi đầu, cảm thấy phản ứng của bố Bạch  quá, rõ ràng  đó  gọi điện thoại báo   mà.
 
Xem  báo  vẫn  đủ.
 
Ban đầu cô  định công khai sớm như , cô  đợi đến khi tình cảm của họ  định hơn một chút  mới .
 
 với tư cách là  yêu, trải qua nửa học kỳ, cô   Thẩm Đạc   đạt tiêu chuẩn bạn trai, thậm chí là xuất sắc.
 
Hơn nữa   tích cực trong việc đón bố Bạch đến, còn giúp đỡ đủ thứ việc.
 
Nếu cô  cho  đến đón, thì   vô ơn.
 
Nghĩ đến sớm muộn gì cũng  gặp, cô bèn đồng ý.
 
Và quan trọng nhất là cô  thể đảm bảo cho dù một ngày nào đó cô và Thẩm Đạc chia tay, bố  Bạch cũng sẽ  về phía cô, sẽ   hủy hôn là chuyện mất mặt,  nên cô  tự tin.
 
Cô lo bố Bạch sẽ   mắt Thẩm Đạc hơn, nên  sớm ‘Tiêm phòng’ cho ông, bây giờ xem  mũi tiêm   đủ liều.
 
Cô  đóng vai trò ‘Dầu bôi trơn’ nhiều hơn mới .
 
Bạch Thục Hoa giới thiệu hai  với : "Bố, đây là bạn trai con, Thẩm Đạc.”
 
Thẩm Đạc  nhẹ nhàng nhấc bốn túi lên.
 
Bố Bạch  khỏi liếc mắt  , trong lòng thầm chua xót, nhưng ông cũng là   điều,  đến mức sỗ sàng gây sự, ông  : "Tiểu Thẩm, đừng vất vả, đưa bác hai túi.”
 
Bạch Thục Hoa vội vàng : "Bố,   tập võ nên khỏe lắm, cứ để   xách.”
 
Cô cầm lấy hai túi nhỏ cuối cùng,  cho bố Bạch xách.
 
Bố Bạch   tàu ba ngày , chắc chắn  mệt.
 
Thẩm Đạc dang tay : "Thục Hoa đưa ,  xách cho.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-530-e.html.]
Bạch Thục Hoa lắc đầu, bước nhanh hơn: "Nhanh lên nào, chúng   ngoài bắt xe.”
 
Cuối cùng vẫn  bố Bạch giành lấy.
 
Vì trời quá lạnh, Bạch Thục Hoa  gọi xe ngựa, xe bò, mà trực tiếp  xe buýt.
 
“Bác, bác  .” Thẩm Đạc nhanh nhẹn,  chắn  hai chỗ .
 
Bố Bạch khách sáo : "Cháu  , bác  tàu mấy ngày nay  ngán lắm .”
 
Bạch Thục Hoa kéo ông  xuống,  đó đưa tay  hiệu với Thẩm Đạc, nhận lấy hành lý đặt xuống đất.
 
Bố Bạch nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Thẩm... Thẩm Đạc  là bạn học của con ?”
 
Bạch Thục Hoa đảo mắt: "Bố, đợi về nhà  , chúng  đang  xe đấy. Sáng nay bố ăn gì ? Có đói ?”
 
Bố Bạch trầm ngâm một lát  thôi  hỏi thêm nữa: “Bố no , bố  ăn một bát cháo với hai cái bánh bao.”
 
Nghĩ  thì  tàu bố Bạch cũng chẳng ăn uống  gì, vì sợ mất hành lý nên chẳng dám  toa ăn, nhân viên bán gì thì ăn nấy.
 
Bạch Thục Hoa nhỏ giọng hỏi: “Sao bố  đợi qua Tết  hẵng lên, như  ở nhà chỉ còn mỗi  với em trai thôi.”
 
Vả  bố Bạch   nhà, thầy lang cũng khó mà sang ăn Tết .
 
Đến lúc đó Bạch Tiểu Quân   chạy qua chạy  hai bên.
 
Bố Bạch xoa đầu Bạch Thục Hoa, dịu dàng : “Là  con  bố ,  con bảo   con trai ở bên , để bố lên với con gái lớn.”
 
Lòng Bạch Thục Hoa lập tức ngọt ngào như mật.
 
 là bố  ruột  khác.
 
“Sang năm cả nhà  sẽ   sum họp.”
 
Trong đầu Bạch Thục Hoa hiện lên hình ảnh cả gia đình đoàn tụ ở Bắc Kinh.
 
Sau đó Bạch Thục Hoa   chuyện với bố Bạch về Bạch Tiểu Quân. Cậu     cùng, nhưng  Bạch   cho.
 
Cả quãng đường Bạch Thục Hoa chỉ mải mê trò chuyện với bố Bạch mà quên mất Thẩm Đạc.
 
 Thẩm Đạc cũng  hề giận, vì  đang  căng thẳng, chỉ mong hai bố con cô đừng nhớ đến .
 
 rõ ràng điều đó là  thể.
 
Xuống xe buýt,  vẫn là kẻ khuân vác hành lý.