Vì mua quá nhiều nên   lãnh đạo đặc biệt gặp mặt.
 
Cả hai   hỏi tại   mua nhiều như , lấy   nhiều tiền như thế.
 
Bạch Thục Hoa thành thật trả lời, cô  cho rằng lãnh đạo là đang 'Thấy sang bắt quàng  họ’, bởi vì đây là thời đại mà  dân đều canh chừng gián điệp, nếu  giải thích rõ ràng sẽ  tố cáo.
 
Bạch Thục Hoa lấy thẻ sinh viên Đại học Bắc Kinh ,  đó kể cho họ  về công việc hướng dẫn khách du lịch nước ngoài và công việc dịch thuật trong kỳ nghỉ, cả hai công việc đều  trả lương cao, vì  việc cô  thể mua nhà cũng   gì lạ.
 
Đại học Bắc Kinh quả nhiên là tấm biển vàng,  khi  xong vị lãnh đạo đó lập tức khen ngợi một hồi,  còn chút nghi ngờ nào nữa.
 
“Bố, chúng  về nhà thôi.”
 
Bạch Thục Hoa cất sổ đỏ của  cẩn thận, đây chính là khối tài sản khổng lồ trong tương lai.
 
Còn căn nhà  tám, vì Bạch Tiểu Quân  ở Bắc Kinh nên tạm thời  tên bố Bạch.
 
Bố Bạch : "Đi với bố đến hiệu ảnh một lát, con xem cách bài trí của hiệu ảnh nhà   thế nào.”
 
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ,   cô  kể cho bố Bạch   mà nhỉ?
 
Hay là ông   ý tưởng gì mới?
 
Vậy thì  thôi.
 
Cô  còn xa lạ gì với hiệu ảnh ở Bắc Kinh, cô  đến đó hai  .
 
Bên trong chụp ảnh thẻ, phía  chỉ là một mảnh vải xanh.
 
 , cô  thể  phông nền!
 
Nếu , chụp ảnh trong nhà thì  tốn kém, hơn nữa diện tích nhà cũng nhỏ,  thể nào dựng  nhiều bối cảnh ,  nên phông nền  cần thiết.
 
   công nghệ in ấn bây giờ  đạt yêu cầu ,  tìm nhà máy hỏi thử mới .
 
Phải đến xưởng in chuyên nghiệp, nhưng đó đều là doanh nghiệp nhà nước, liệu họ  nhận những đơn hàng nhỏ lẻ của tư nhân  nhỉ?
 
Cho dù  nhận, thì in mỗi loại một hai cái liệu   ?
 
Bạch Thục Hoa cảm thấy  đau đầu.
 
Thôi, chuyện  để  hẵng tính, hiện giờ đang  tham quan hiệu ảnh của   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-546-e.html.]
 
Sau đó cũng   gì mới mẻ, bọn họ  hai vòng là đủ .
 
Hai bố con  trò chuyện với ông chủ một lúc lâu.
 
Bố Bạch  ở  giúp đỡ, Bạch Thục Hoa bèn  .
 
Cô  tìm khách du lịch, tranh thủ  khi khai giảng dẫn thêm một đoàn nữa, kiếm thêm một khoản, nếu Thẩm Đạc  cần thì  thể dùng để sửa sang hiệu ảnh.
 
Cái gì cũng cần đến tiền.
 
Bạch Thục Hoa nhanh chóng tìm  một nhóm du khách nước ngoài, họ cũng đồng ý thuê cô  hướng dẫn viên.
 
 họ  cô tìm xe, như  sẽ thuận tiện hơn cho việc  chơi.
 
Bên đó  tổng cộng năm , một chiếc xe chắc chắn  đủ chỗ,  thì chỉ  thể thuê hai chiếc.
 
Như  thì bố Bạch cũng  thể  cùng.
 
Bạch Thục Hoa lập tức  với họ, cô  thể thuê thêm một thợ chụp ảnh  theo, như   thể chụp ảnh  lúc  nơi, ghi  những cảnh  mà họ yêu thích, khi về nước cũng  cái để nhớ.
 
Bên đó chỉ suy nghĩ một chút  đồng ý, điều  cũng  trong dự đoán của Bạch Thục Hoa, bởi vì họ  mang theo máy ảnh.
 
Bạch Thục Hoa nhân cơ hội đó bàn bạc giá cả với họ, mỗi ngày chỉ cần mười đô la, đương nhiên đây chỉ là tiền công, chụp ảnh sẽ tính riêng.
 
Năm  bên  chia  , đều cảm thấy  rẻ.
 
Còn cho rằng cô là một hướng dẫn viên du lịch  tâm, giúp họ tiết kiệm tiền.
 
Buổi tối hôm đó, Bạch Thục Hoa kể  chuyện  với bố Bạch.
 
Bố Bạch  nhịn  bắt đầu tính toán: "Mười đô la là một trăm đồng, bố  tiền boa ?"
 
Bạch Thục Hoa kinh ngạc: "Bố, bố còn  cả tiền boa nữa cơ ."
 
Bố Bạch nhướng mày: "Bố con cái gì mà  ."
 
Bạch Thục Hoa giải thích: "Tiền boa  cố định,  xem họ  hài lòng  ."
 
Bố Bạch lẩm bẩm: "Phiền phức thật. Vậy  tiên  tính tiền boa, giá chụp ảnh cứ theo giá của tiệm chụp ảnh, chúng   thể kiếm  một nửa, nếu đưa đô la..."
 
Hơi phức tạp, ông nhất thời  tính toán rõ .