Nếu  thì ngoài ảnh thẻ , nhà cô chẳng  cái gì vượt trội hơn nhà khác,  lấy gì mà cạnh tranh.
 
Bố Bạch cũng hiểu  dụng ý của con gái lớn, ông thấy hợp lý nên đồng ý.
 
Chỉ là  ngờ  tốn kém đến thế.
 
Ảnh thì  chọn loại ,   cảm xúc (ông cũng  hiểu cảm xúc là gì,  là do cô tự tay chọn).
 
Rồi còn  tự tay đóng khung, ngay cả việc đóng khung lên tường cũng  thật cầu kỳ.
 
 mà   cũng   , tuy  méo mó    đều nhưng  cũng khá  mắt.
 
Quả nhiên là   sách  khác.
 
Thẩm Đạc lên tiếng: “Bác, bây giờ tiệm chụp ảnh  khai trương , bác còn  chụp ảnh với cháu ?”
 
Bố Bạch  cần suy nghĩ đáp: “Đi chứ.”
 
Ông  ngốc, tiền của  nước ngoài dễ kiếm hơn nhiều.
 
Một ngày ít nhất cũng   trăm đồng,  chụp bao nhiêu ảnh mới đủ bù  đây.
 
Bạch Thục Hoa cũng tán thành, nhưng cô  : “Bố, chủ nhật thì   , ngày thường  thì  dán thông báo ở cửa tiệm.”
 
Cô chống cằm  tiếp: “Cứ ghi là ‘Chủ tiệm  vắng,  chụp ảnh cho khách du lịch nước X .’”
 
Cô nhất quyết  bỏ qua một giọt 'Dầu mỡ’ nào từ những vị khách nước ngoài.
 
Còn lý do tại  chủ nhật   , đương nhiên là vì  kín lịch hẹn chụp ảnh trọn gói, dù    cũng  đặt cọc  cả .
 
Hơn nữa trọng tâm kinh doanh của tiệm chụp ảnh   là chụp ảnh trọn gói, đương nhiên  dành sự ưu tiên hàng đầu cho dịch vụ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-551-e.html.]
Bố Bạch gật đầu,  với Thẩm Đạc: “Tiểu Thẩm , chụp ảnh  khó , cháu học hỏi thêm ,   bác    thì cháu vẫn  thể kiếm  khoản tiền .”
 
Nói gì thì , ông vẫn  nỡ bỏ mối  ăn ngon như .
 
Bạch Thục Hoa xót ông, cô cảm thấy ông cứ ở cửa tiệm kiếm tiền là  nên cũng  tán thành với đề nghị của bố Bạch: “Em thấy  đấy.”
 
Thẩm Đạc    tranh 'Bát cơm’ với bố vợ tương lai, vả   cũng  nhân cơ hội  tiếp xúc với bố Bạch nhiều hơn, chẳng  là  thêm cơ hội lấy lòng ông .
 
Anh cũng luôn thể hiện , bằng chứng là bố Bạch còn giới thiệu  với bạn bè nữa.
 
Cho nên vẫn là  đồng ý thôi, nhưng  cũng  ăn  khéo léo: “Vâng ạ, cháu vẫn cần  học hỏi thêm từ bác.”
 
Bố Bạch gật đầu: “Được,   bác sẽ để cháu thực hành nhiều hơn.”
 
Bạch Thục Hoa thu dọn quần áo xong thì  dậy,  xem còn chỗ nào cần dọn dẹp  thì thấy  thứ cũng gần xong : “Bố, tháng bảy  và em trai chắc chắn sẽ đến đúng  ạ?”
 
Bố Bạch đáp: “Mẹ con chắc chắn sẽ đến, còn Tiểu Quân thì  chắc, thằng bé chắc  đợi sư phụ của nó. Ông Tôn thì  đợi Tiểu Băng nhận  giấy báo nhập học.”
 
Bạch Thục Hoa gật đầu: “Rất  thể. Vậy bố, bố   đón  ?”
 
Bố Bạch ngập ngừng một lát  : “Thôi khỏi, cứ bảo ông Tôn mua vé giường  hộ là  ,  giường  cũng an . Mẹ con lớn ,   con gái nhỏ như con.”
 
Bạch Thục Hoa  đây chỉ là cái cớ của ông, chủ yếu là do ông    tàu hỏa mệt . 
“Vậy bố gọi điện thoại  với , đồ đạc trong nhà cái gì bán  thì bán,  thì cho   cũng . Nhà  cái gì cũng , đừng để  tay xách nách mang.”
 
Bà  một , hành lý nhiều cũng  bất tiện.
 
Bố Bạch "Ừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ 'Ông thì    nhưng bà     thì ông chịu.’
 
Bạch Thục Hoa than thở: “Chỉ tiếc  thường   mua vé máy bay, chứ  thì chúng   đỡ khổ hơn  bao nhiêu.”
 
Thẩm Đạc tiếp lời: “Anh    máy bay bao giờ, cảm giác nó thế nào?”
 
Bạch Thục Hoa nghĩ ngợi một lúc  đáp: “Thực  chỉ  lúc máy bay cất cánh và hạ cánh là   cảm giác thôi, còn lúc bay  trời thì giống như  trong nhà ,  êm ái, thoải mái hơn  tàu nhiều, mà quan trọng nhất là nhanh,    tận mấy ngày liền.”