Bạch Thục Hoa  trả lời mà hỏi ngược : "Em thấy thế nào?"
 
Cậu  đánh giá thêm vài : "Chiều cao cũng , ... Cũng ."
 
Khóe miệng Bạch Thục Hoa giật giật, miễn cưỡng ghê.
 
Tuy Thẩm Đạc Đạc   'Baby face’ nhưng do luyện võ lâu năm nên khí chất  .
 
Tự nhiên toát  vẻ  trai.
 
Nếu  thì cô cũng chẳng thèm yêu, cô chính là nông cạn  đấy.
 
"Anh   với chị là ." Cuối cùng,   đưa  kết luận.
 
Bạch Thục Hoa  nhịn  nhe răng : "Tất nhiên là  với chị ,   thì chị  chẳng đồng ý. Em đừng lo, bố xem mắt giúp chị ."
 
Cậu   sốt ruột: "Thế nhưng chị cũng đừng vội,  để  xem kỹ . Em... Em cũng  xem kỹ ."
 
Bạch Thục Hoa  hào phóng: "Xem ,  xem gì thì xem."
 
Dù  cũng chẳng mất miếng thịt nào .
 
Lúc  cô sẽ  bênh vực Thẩm Đạc, cũng  vẻ   lấy chồng lắm.
 
Bố  Bạch  đằng  cũng đang nhỏ to tâm sự, nhân vật chính đương nhiên là Thẩm Đạc.
 
Mẹ Bạch thấy  nhẹ nhàng xách bốn túi lớn mà vẫn  như bay.
 
Mấy túi  đều là bà tự tay sắp xếp, bên trong  gì, nặng bao nhiêu, bà đều nắm rõ, lúc  lên tàu nếu   nhân viên giúp thì bà suýt  lên .
 
Bà nhận xét: "Thể chất  thật đấy!"
 
Bố Bạch  ghen tị: "Anh cũng khỏe mà."
 
Mẹ Bạch liếc xéo ông, ánh mắt như  : "Anh đừng  bậy, ai mà   chứ."
 
Bố Bạch   hổ: "Cậu  là  luyện võ,    với em  mà."
 
Mẹ Bạch càng vui mừng: ",   từng  , như   thể bảo vệ con gái lớn của chúng ."
 
Bố Bạch thấy chua xót trong lòng,  nhịn   kháy: "Em  sợ nó đánh con gái  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-556-e.html.]
 
Lông mày  Bạch lập tức dựng : "Cậu  dám! Em lấy d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t  ."
 
Thẩm Đạc nhạy bén cảm nhận  sát khí,  nhịn   ngó xung quanh.
 
Bố Bạch vội vàng kéo vợ: "Em nhỏ tiếng thôi,    dám , chắc chắn là  dám. Em   là con gái chúng  'Trị’   'Sống dở c.h.ế.t dở’ như thế nào , con gái chúng  bảo    hướng Đông,   tuyệt đối  dám  hướng Tây, bảo   đánh chó   tuyệt đối  dám đuổi gà, nếu  thì    thể đồng ý ."
 
Mẹ Bạch suýt nữa thì bật : "Con gái lớn nhà  mạnh mẽ quá,   dịu dàng,  tìm  như  mới sống  ,    còn  bố  ..."
 
Bố Bạch vội vàng  hiệu bà nhỏ tiếng, dù  thì  một  chuyện chỉ nên nghĩ trong lòng thôi,  thể   .
 
Mẹ Bạch lập tức nghiêm mặt, chuyển sang chủ đề khác: "Trong điện thoại,   nhà chúng  lớn lắm ?"
 
Bố Bạch gật đầu lia lịa: "Không tính phòng khách, phòng gác cổng thì cũng  tám gian, nhà  mỗi  hai gian, nếu  ở phòng khách thì  thể ở một dãy luôn."
 
Mẹ Bạch  mường tượng : "Anh  xem, con gái lớn nhà   mà giỏi giang thế,    học  xin tiền gia đình, con gái   những  xin mà còn tự kiếm tiền mua nhà.”
 
Bố Bạch nhướn mày tự hào: "Con gái của ai chứ, giống  mà thôi.”
 
Mẹ Bạch  tủm tỉm: "Anh còn bảo giống  nữa chứ. Mà , tiệm chụp ảnh  kiếm ăn  ? Nói chuyện điện thoại em cũng  tiện hỏi.”
 
Bố Bạch càng thêm đắc ý: "Kiếm  chứ, giờ  con gái phụ giúp, một ngày cũng kiếm  gần trăm đồng.”
 
Mẹ Bạch hít một  khí lạnh: "Kiếm  nhiều thế ?”
 
Bố Bạch gật đầu lia lịa: "Có khi đông khách quá   xuể,  thì  giục em lên sớm  gì.”
 
Mẹ Bạch đảo mắt: "Thế còn công việc của chúng ?”
 
Để chắc chắn, bố Bạch  xin nghỉ  lương cho cả hai, nếu    vẫn , cũng coi như chừa  đường lui.
 
  hơn nửa năm ở Bắc Kinh, ông    còn ý định  về.
 
Ở đây  kiếm  tiền   gần con gái.
 
Ông  còn quá tha thiết với cái gọi là bát cơm sắt  nữa.
 
“Chúng  sẽ an cư lạc nghiệp ở Bắc Kinh, cuối năm về quê một chuyến bán luôn công việc .” Bố Bạch .
 
Mẹ Bạch  phản đối: "Thế thì uổng mất căn nhà của chúng  .”
 
Căn nhà đó là nhà máy phân cho gia đình họ.