Hơn nữa thầy thuốc Đông y càng già càng  săn đón, ông  vẫn  thể tiếp tục kiếm tiền, cho nên hiện tại vị thầy lang  chẳng khác nào một 'Cục vàng” di động.
 
Anh bắt đầu xào rau, đột nhiên buột miệng : "Tiểu Vũ   ở nhà mới của chúng ."
 
Cô  hỏi xem lửa to  lửa nhỏ,  hỏi : "Vì ? Em  giận dỗi gì  ?"
 
Anh cho con cá  chảo dầu, chiên một mặt đến khi vàng ruộm  đó lật mặt còn : "Không . Thằng bé  đó là phòng cưới của chúng , em còn  dọn đến ở mà thằng bé   ở thì  . Nó vẫn  ở căn nhà cũ hơn."
 
Bạch Thục Hoa  : "Cái xã hội mới  quy củ cũng  nhiều như , em  còn là một thanh niên, sống trong nhà cũ thì ai sẽ là  nấu ăn cho đây?"
 
Anh bắt đầu nêm gia vị: "Chuyện đó thì  , thằng bé  nấu cơm, giặt giũ,  đến mức c.h.ế.t đói ."
 
Cô trừng mắt  : "Thế cũng  , cứ như thể em  chấp nhận  khác . Nhà mới nhiều phòng thế, thêm một  cũng   ."
 
Anh vội vàng phụ họa theo. "Anh cũng  với thằng bé như , nhưng mà cái thằng nhóc  cứng đầu quá. Anh đang nghĩ..."
 
Cô nhét thêm củi  bếp: "Nghĩ gì? Đừng   nửa chừng nửa đoạn như ."
 
Anh : "Anh đang nghĩ là để thằng bé ở cùng chúng  vài năm,  đó xây  căn nhà cũ,  cần xây hai tầng , xây ba gian nhà ngang là  ,   thằng bé lấy vợ sinh con cũng đủ dùng."
 
Cô  tán thành việc , cô   ý kiến gì về việc nuôi em chồng.
 
 nếu em chồng kết hôn sinh con,  là thành hai gia đình, cô cảm thấy vẫn nên tách  thì hơn.
 
Như    cũng tránh  mâu thuẫn.
 
Vì chuyện  mà để  bỏ  một  tiền xây nhà, cô cũng bằng lòng.
 
Dù   cũng đang ‘Nợ’ ân tình của nhà  .
 
"Được đấy. Về nhà   chuyện với em ,  là em  hoan nghênh em  đến ở nhà mới, để em    áp lực tâm lý."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-558-e.html.]
Anh cho nước  nồi  đậy nắp ,   chắc chắn cô sẽ đồng ý.
 
Cô luôn là   như .
 
Hai   trò chuyện   việc, chẳng mấy chốc   xong mâm cơm sáu món, một canh.
 
Trên bàn ăn,  Bạch nếm thử các món ăn ngon,  ngừng miệng khen ngợi .
 
Còn  quên nháy mắt  hiệu cho cô, ý bảo cô cũng khen  vài câu.
 
Bà  Bạch Thục Hoa  bực  buồn , vội vàng cúi xuống múc canh bồ câu cho  .
 
Trong lúc ăn cơm,  Bạch  khỏi trò chuyện,  Bạch chủ yếu hỏi chuyện tiệm chụp ảnh.
 
Chuyện  Bạch Thục Hoa   tiếng : "Mẹ , bây giờ tiệm chụp ảnh nhà   ăn  khá,  khi còn  xếp hàng đấy."
 
Bố Bạch chen : "Chủ nhật, chủ nhật   đến đông nhất,  xếp hàng mới ."
 
Bạch Thục Hoa  tiếp: "Tiệm chụp ảnh nhà  trang điểm cho khách, cho khách mặc quần áo mới, bố chụp ảnh cũng  nên khách hàng đều  thích. Trước đây con còn   học, chỉ  thể đến tiệm  chủ nhật để phụ giúp,  ăn   như bây giờ. Đây cũng là vì con  nghỉ hè, khách mới ngày càng đông như . Mẹ nghỉ ngơi hai ngày, con sẽ dạy  cách trang điểm, cách  tóc và phối đồ, đợi  học xong, con  học cũng  lo lắng nữa."
 
Mẹ Bạch  thiếu tự tin: "Trang điểm gì đó là học cái gì,   học  ?"
 
Lúc  Bạch Thục Hoa   dối một cách thiện chí, để  Bạch thêm tự tin: "Dễ học mà, chỉ  vài kiểu đó thôi,  gì mà  học ."
 
Nghề trang điểm thực sự  uyên thâm và bác học, nhưng  con cô cũng  cần  nắm rõ quá nhiều.
 
Chủ yếu là bây giờ các cô gái hầu như   ý thức trang điểm, cho nên chỉ cần  chút ít cũng  thể qua mặt  .
 
Không  đến  Bạch, ngay cả kỹ thuật trang điểm của bản  cô cũng   lắm, nhưng chỉ cần dùng  là  .
 
Mẹ Bạch : "Vậy mai  đến tiệm chụp ảnh luôn, học sớm một chút."
 
Bố Bạch khuyên: "Không cần  vội vàng như , con gái lớn còn hơn một tháng nghỉ hè nữa mà."