Mẹ Bạch  đổi ý: "Em  tàu  đến đây cũng  mệt lắm, bảo em ở nhà  em  chịu ."
 
Bạch Tiểu Quân cũng chen : "Con cũng , con cũng , con cũng  chụp ảnh. Bố ơi máy ảnh của bố ?"
 
Bố Bạch trừng mắt   : "Đừng  dòm ngó máy ảnh của bố, đó là bát cơm của nhà  đấy. Cái đó khó mua lắm, may nhờ   Tiểu Thẩm giúp mới mua  vé của Hoa kiều."
 
Thẩm Đạc lập tức khiêm tốn đáp: "Không  gì  ạ, thật  Thục Hoa  mua cũng  khó."
 
Hiện tại  Bạch  Thẩm Đạc đúng là ứng với câu , con rể càng  càng  mắt: "Tiểu Thẩm ăn nhiều một chút, tay nghề của cháu thật  tồi, món nào cũng ngon."
 
Mẹ Bạch còn nhiệt tình gắp cho  hai miếng thịt.
 
Thẩm Đạc cúi đầu ăn: "Vậy   cháu  đến nấu ạ."
 
Bạch Tiểu Quân  với Thẩm Đạc: "Anh Thẩm,  dẫn em  chơi xung quanh ."
 
Mẹ Bạch vỗ   : "Trời nóng như  mà    chơi, ở nhà cho ngoan."
 
Thẩm Đạc   Bạch  trời nóng, trong lòng khẽ động: "Không   ạ, đợi nắng bớt gắt, cháu chở Tiểu Quân  dạo một vòng."
 
Bạch Thục Hoa cũng đồng ý,  với em trai: "Em  mệt thì  ."
 
Chủ yếu là   sẽ ở đây lâu dài,   cũng cần   rõ xung quanh  gì.
 
Không chỉ em trai cô  ,    Bạch cũng   dạo một vòng.
 
Hơn nữa Thẩm Đạc  lấy lòng em vợ, cô cũng  tạo cơ hội cho  chứ.
 
Dù  cũng là em trai ruột của cô.
  
Bạch Thục Hoa đưa   tắm, còn em trai cô thì do Thẩm Đạc dẫn .
 
Bố Bạch hôm qua mới  tắm với bạn, hôm nay  gì cũng  , chỉ  ở nhà ngủ trưa.
 
Bởi vì đang là giữa trưa, trong nhà tắm   ít .
 
Bạch Thục Hoa dẫn  Bạch tìm một chỗ gần vòi nước, chỗ  là dòng nước chảy, tương đối sạch sẽ.
 
Cô đặt chiếc giỏ nhỏ bên cạnh, bắt đầu lấy đồ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-559-e.html.]
Đầu tiên là lấy  một chiếc lược gỗ: "Mẹ chải đầu  ạ."
 
Mẹ Bạch  hiểu ý con gái lắm, nhưng vẫn nhận lấy chiếc lược chải vài cái.
 
Bạch Thục Hoa  lấy  chiếc lược bí, chải đầu cho .
 
Mẹ Bạch lúc  mới hiểu : "Con bé ,   rận chắc?"
 
Bạch Thục Hoa đáp: "Chỗ   tàu ai cũng ,   mà sạch sẽ cho ."
 
Chủ yếu là bây giờ khử trùng kém, cho dù ga giường  giặt thường xuyên cũng  chắc  hết rận rệp gì đó.
 
Mẹ Bạch lập tức  đầu ,  lưng về phía Bạch Thục Hoa: "Kiểm tra kỹ cho  xem  rận ?"
 
Bạch Thục Hoa xem  kỹ: "Toàn là gàu thôi,  thấy rận."
 
Mẹ Bạch lập tức : "Sao con   sớm, để em trai con pha cho ít thuốc bột,  dùng là đảm bảo hết ngay."
 
Bạch Thục Hoa  tiếp: "Em trai con còn  pha thuốc bột cơ đấy."
 
Mẹ Bạch chút tự hào: "Em trai con bây giờ  chữa  khối bệnh ."
 
Bạch Thục Hoa chải hết một lượt, thở phào nhẹ nhõm: "Không  rận."
 
Cô rửa lược hai   bỏ  rổ.
 
Mẹ Bạch   : "Con gái lớn,  con  kiếm bạn trai ở trường đại học?"
Chẳng  cùng là sinh viên đại học thì càng dễ  chuyện hơn .
 
Bạch Thục Hoa đáp: "Năm con thi đại học là đứa nhỏ tuổi nhất lớp, ai cũng hơn con nhiều tuổi nên con cũng  nghĩ đến chuyện yêu đương gì. Sau đó con  hướng dẫn viên du lịch,  tiếp  nước ngoài   chơi Bắc Kinh.  hồi đó an ninh   , ngay cả ngoài đường lớn cũng  đánh , con sợ nên mới nhờ  tìm vệ sĩ. Sau đó chị Giai ở cùng ký túc xá giới thiệu  Thẩm Đạc, hai chúng con qua   quen ."
 
Chuyện  đó  cần kể, chắc  Bạch cũng tưởng tượng  .
 
Mẹ Bạch lập tức : "Bây giờ xem    cũng . Năm nay con mười tám tuổi , tính khi nào cưới?"
 
Bạch Thục Hoa theo bản năng định lắc đầu, nhưng nghĩ đến   yêu tội nghiệp nên   chắc chắn: "Để   ạ."
 
Mẹ Bạch : "Khi nào cưới thì báo , bố  còn chuẩn  của hồi môn cho con."
 
Bạch Thục Hoa nũng nịu: "Mẹ!"
 
Rồi cô tò mò hỏi: "Mẹ, của hồi môn của con là gì ?"