Bố Bạch  kéo đến với vẻ mặt ngơ ngác, đến khi  thấy vợ  cầm d.a.o lam dí sát  mặt thì ông mới hoảng sợ.
 
“Này, em cẩn thận đấy, đừng run tay, đừng  cạo trọc đầu  đấy,  thì   dám  đường gặp ai nữa , em    đấy,  là đàn ông con trai cạo lông mày  gì chứ.” 
Bố Bạch cố gắng đẩy 'Tai họa’ sang cho  khác: "Hay là em cạo cho con gái .”
 
Mẹ Bạch ghì chặt lấy ông  cho ông động đậy: "Con gái tự cạo ,  đừng  mà động đậy, nếu cạo hỏng là do  đấy.”
 
Bạch Thục Hoa nén ,  bên cạnh hướng dẫn: "Lông mày con trai với con gái khác  chứ, của bố chỉ tỉa gọn  là  ,  đừng  mà cạo mỏng quá."
 
Mẹ Bạch  đầu tiên động thủ, tay  run nhưng vẫn kiên trì cạo xong.
 
Hơi lệch một chút, Bạch Thục Hoa chỉ ,  chỉnh sửa .
 
Bố Bạch  xong thì lập tức chạy mất.
 
Bạch Thục Hoa  bắt đầu dạy  Bạch cách kẻ lông mày, kẻ mắt,   cô lấy    mẫu.
 
Phải  rằng phụ nữ vốn  nhạy cảm với việc trang điểm.
 
Luyện tập vài  là bà  thành thạo hơn nhiều.
 
Bạch Thục Hoa như  thấy tiếng "Ting! Ting! Ting!... Độ thành thạo cộng một."
 
 chẳng  bao lâu thì   khách.
 
Lần  là một cặp vợ chồng son, cũng  chụp gói mười đồng.
 
Trang phục nam giới  hạn, cũng  cần trang điểm nhiều, chỉ cần tỉa lông mày là .
 
Trang điểm cho nữ thì  tỉ mỉ hơn, còn về trang phục, cô  chọn váy cưới,  phiền phức một chút.
 
  đến nửa tiếng  chụp xong.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-563-e.html.]
Chủ yếu là do hiệu suất của bố Bạch quá cao.
 
Mẹ Bạch   tiếp tục luyện tập trang điểm,   Bạch Thục Hoa ngăn : "Mẹ,  đừng vội,  dù  thông minh đến mấy thì cũng  thể một ngày là học  . Cứ rửa mặt chùi mặt như  da sẽ  dị ứng đấy, đến lúc đó ngứa ngáy khó chịu lắm. Hay là chúng   xem quần áo , con chỉ cho  cách phối đồ. Mẹ đừng thấy quần áo của chúng  ít, nhưng còn  thể phối linh hoạt đó, ít nhất cũng   hai mươi bộ."
 
Đương nhiên là cô đang  đến quần áo nữ, quần áo nam chỉ  ba bộ.
 
Một bộ quân phục, một bộ sơ mi trắng quần đen, một bộ áo Tôn Trung Sơn.
 
Mẹ Bạch   quần áo    mắt: "Hay là  thử xem."
 
Bạch Thục Hoa do dự: "Hay là thôi  . Mấy bộ  từ lúc  xong vẫn  giặt."
 
Mẹ Bạch vội vàng rụt tay : "Sao   giặt chứ, hai bố con đúng là lười."
 
Bạch Thục Hoa vẻ mặt oan ức: "Không  lười  , mà vì mấy bộ  màu sắc sặc sỡ, giặt nhiều sẽ  phai màu. Quần áo  bẩn một chút thì chụp ảnh cũng   rõ, nhưng phai màu thì  rõ ngay. Dù    cũng chỉ mặc một lúc, bẩn một chút chắc họ cũng chịu ."
 
Mẹ Bạch  ngờ là như .
 
Bạch Thục Hoa  chỉ  chiếc váy cưới: "Cái váy cưới  là do   tặng, size  rộng, nên khi khách mặc  kẹp ghim ở phía , chúng  chỉ chụp phía , phía  cũng   thấy. Khi chọn quần áo cho khách, chúng   tuân theo một nguyên tắc, khách gầy thì mặc gì cũng , còn khách béo thì  thể chọn đồ bó sát, dễ  lộ khuyết điểm."
 
May mà thời buổi   béo  hiếm,  là thời đại của những  gầy.
  
Bố Bạch kéo Bạch Thục Hoa  một góc, miệng càu nhàu: "Mẹ con bây giờ như  ma nhập , suốt ngày trát cả mặt phấn, môi thì đỏ choét…"
 
Bạch Thục Hoa trợn mắt: "Bố,  con đây là đang chăm chỉ học hỏi đấy, mới   đầy một tháng mà giờ  giờ  trang điểm còn  hơn con ."
 
Nếu   tinh thần cầu tiến như  thì     thành quả như ngày hôm nay.
 
Nói thật lòng, sự tiến bộ của  Bạch  ngoài dự đoán của cô.
 
Bố Bạch vẫn lẩm bẩm: "Người  chỉ khi nào chụp ảnh thì mới trang điểm, còn bà  thì ngày nào cũng trát phấn trắng bệch."
 
Bạch Thục Hoa nhướn mày, khóe miệng nhếch lên: "Bố, bố đang ghen tị đấy ,  là con cũng trang điểm cho bố nhé."
 
Bố Bạch "Hừ” một tiếng  bỏ .