Mẹ Bạch “Hừ” một tiếng: "Nói thế nào  chăng nữa cũng  thể đổ  cho  .”
 
Bạch Thục Hoa vênh mặt: "Chẳng  vì dạo   ngày càng trẻ   đấy ,  bố thấy bất an, bảo  cạnh  trông như lệch tuổi nên mới nhờ con giúp bố tân trang  bản  đấy chứ, con là con gái ruột,  thể  đồng ý ,   xem,   là tại  ?”
 
Mẹ Bạch há hốc mồm    gì, hình như đúng là   liên quan đến bà thật.
 
Trong lòng bà  ngọt ngào như  rót mật, chồng bà đây là đang khen bà  .
 
Bà sờ sờ mặt: "Trang điểm cũng  ích lợi của nó đấy chứ.”
 
Rồi bà  gần soi gương: "Trông cũng dễ  hơn , da dẻ cũng  hơn.”
 
Bạch Thục Hoa cũng phụ họa theo: "Bây giờ hai  con   ngoài,  là chị em cũng   tin.”
 
Mẹ Bạch  đến  khép miệng , định khiêm tốn vài câu thì bố Bạch  long trọng xuất hiện.
 
Phải , quả thật là   vì lụa, áo khoác da  khoác lên  cộng thêm kiểu tóc mới, trông ông như sáng bừng sức sống.
 
Bạch Thục Hoa kích động vỗ tay: "Bố ơi,  trai quá!”
 
Mẹ Bạch ho khan một tiếng, miễn cưỡng : "Cũng tạm .”
 
Bố Bạch  híp mắt, chen  soi gương, tự luyến hết chỗ : "Cái áo da  hợp với bố thật đấy.”
 
Mẹ Bạch  chen lấn suýt ngã, đành tránh sang một bên: "Người  còn mặc áo ngắn,  mặc áo da  nóng , cởi  nhanh lên, đừng  mà  trò nữa.”
 
Bố Bạch đang vuốt vuốt tóc: "Không nóng, áo da   từ da thật, mặc mát lắm.”
 
Bạch Thục Hoa  mà méo hết cả miệng: "Tối muộn thì mặc , chứ ban ngày vẫn nóng đấy.”
 
Bố Bạch nào nỡ cởi , ông còn lý luận: "Da thật là đồ xịn đấy,  nóng , con  mấy con ch.ó con mèo xem, chúng nó mùa hè cũng  nóng , cùng lắm là rụng lông thôi, áo của bố một cọng lông cũng  ,  nóng .”
 
Bạch Thục Hoa: “…”
 
Từ ngày cắt tóc   tặng áo khoác da, bố Bạch bỗng chốc trở nên phấn chấn, cả  tràn đầy sức sống, tranh thủ lúc rảnh rỗi còn rủ bạn bè  chơi một vòng.
 
Thế nhưng chẳng  bao lâu, ông   còn  nhàn rỗi như  nữa, bởi vì thầy lang đến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-565-e.html.]
Thầy lang vẫn   quan hệ, ba  họ bao trọn một toa xe  điều hòa, còn mang theo  nhiều hành lý.
 
May mà  nhân viên phục vụ giúp đỡ,  thêm Bắc Kinh là ga cuối, nếu  bọn họ xuống xe cũng khó.
 
Bố Bạch định bắt taxi nhưng hành lý nhiều quá, chỉ đành chia  hai đợt.
 
Bố Bạch đưa thầy lang và Tống Tiểu Băng  taxi, mang theo một  hành lý giá trị.
 
Bạch Thục Hoa và Thẩm Đạc đưa Bạch Tiểu Quân  xe ngựa, nhiệm vụ quan trọng còn  là chở hành lý.
 
Bạch Tiểu Quân huých khuỷu tay  Bạch Thục Hoa,  híp mắt  nhỏ: "Anh Thẩm Đạc  trai thật đấy."
 
Bạch Thục Hoa nhướng mày,  chút đỏ mặt đáp: "Chị cũng  thể chọn   xí."
 
Đối với Bạch Tiểu Quân và Thẩm Đạc mà ,  đây hai  chỉ liên lạc qua điện thoại, thư từ và quà cáp, đây là  đầu tiên gặp mặt trực tiếp.
 
Nên tuy  gượng gạo nhưng cũng  quá mức.
 
"Bắc Kinh rộng lớn quá! Tòa nhà cũng cao nữa! Tuyệt thật!"
 Bạch Tiểu Quân  ngó xung quanh, định  dậy thì  Bạch Thục Hoa kéo : "Ngồi yên nào."
 
Cậu  chẳng sợ ngã, xe ngựa cũng chẳng chạy chậm.
 
Bạch Tiểu Quân càu nhàu: "Bao giờ mới về đến nhà ai? Em chẳng   xe ngựa chút nào."
 
Bạch Thục Hoa hỏi: "Chẳng  em đang  khoang  mềm ? Còn khó chịu gì nữa?"
 
Bạch Tiểu Quân bèn : "Cũng  hẳn là khó chịu,   cũng , chỉ là  bức bối."
 
Bạch Thục Hoa hiểu, dù là khoang  mềm thì cũng  mất mấy ngày: "Sắp về đến nhà ,  đang ở nhà chuẩn  đồ ăn ngon cho chúng  đấy."
 
Thẩm Đạc  thấy thì tức   đầu  từ phía  xe: "Còn mua  nhiều hải sản nữa."
 
Bạch Tiểu Quân nuốt nước miếng: "Mua hải sản á? Toàn đồ ngon ?"
 
Bạch Thục Hoa đáp: "Nhiều loại lắm, đều là  Thẩm Đạc mua cả đấy."
 
Thẩm Đạc bổ sung: "Tôm, cua, sò, ốc… Đủ loại."
 
Bạch Thục Hoa : "Đủ cho em ăn ,  đủ thì   mua tiếp, bây giờ đồ đạc dễ mua hơn  nhiều."