Thẩm Đạc mỉm  khen ngợi: "Tiểu Quân dũng cảm lắm,  còn nhanh nhẹn. Hôm nay khách du lịch đều là do thằng bé giúp tìm đấy."
 
Bạch Thục Hoa  em trai, chẳng trách    vui thế.
 
"Không đúng,  cho thằng bé tiền ?"
 
Ánh mắt Thẩm Đạc    né tránh.
 
Bạch Thục Hoa nheo mắt: "Cho bao nhiêu? Không chịu  ."
 
Thẩm Đạc sờ mũi: "Cũng  nhiều."
Bạch Thục Hoa “Hừ” một tiếng, khoanh tay: "Không nhiều là bao nhiêu?"
 
Thẩm Đạc thấy  thể trốn tránh  nữa, đành  khai thật: "Hai mươi đồng. Không nhiều , dù  khách cũng là do Tiểu Quân tìm mà."
 
Hai mươi thì còn , Bạch Thục Hoa sợ nhất là cho nhiều tiền.
 
Bạch Tiểu Quân mới lên Bắc Kinh,  cái gì cũng thấy mới lạ, trong tay   tiền, chắc chắn sẽ mua sắm linh tinh.
 
Bạch Thục Hoa cũng sợ   sẽ hình thành thói quen tiêu xài hoang phí.
 
Hai mươi đồng  đáng để cô  đòi  từ tay em trai, nhưng vẫn   với bố  Bạch một tiếng, tạm thời đừng cho   tiền nữa.
 
Bạch Tiểu Quân trừng mắt  Thẩm Đạc: "Anh Thẩm Đạc,   hứa với em  mà."
 
Cậu   lên kế hoạch tiêu  tiền hai mươi đồng  như thế nào .
 
Ánh mắt Thẩm Đạc đảo điên đảo cuồng: "Chị em thông minh quá, em  đoán  đấy,  thật sự  cố tình ."
 
Bạch Tiểu Quân bĩu môi: "Sau   khổ ,  giấu quỹ đen cũng giấu  ."
 
Thẩm Đạc lập tức bày tỏ quyết tâm: "Anh sẽ nộp hết,  cần giấu quỹ đen.”
 
Mấy ngày nghỉ cuối cùng trôi qua  nhanh, chẳng mấy chốc  đến ngày khai giảng, Bạch Thục Hoa   học cao học, nhưng buổi bảo vệ luận văn  nghiệp của cô vẫn  diễn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-574-e.html.]
 
Không  cô   mà là giáo sư hướng dẫn yêu cầu cô đợi một năm, bảo vệ khóa luận cùng đợt với các bạn cùng khóa.
 
Cô cũng  đổi ký túc xá, dù  ở đó cũng   ai khiến cô khó chịu,    ở cùng  ba năm, tình cảm  sâu đậm,  cần thiết   quen với  mới.
 
Hơn nữa bây giờ cả nhà đều đang ở Bắc Kinh, cô    thể về nhà ở, vì   từ chối lời đề nghị sắp xếp cho cô ở ký túc xá bốn  của giáo sư.
 
Tuy nhiên địa điểm học tập vẫn khác  nên cô vẫn  tự  lo liệu.
 
 những điều  đều   khó  cô, cô nhanh chóng thích nghi và trở nên nổi bật.
 
Cô cũng  thời gian để đến thăm Bạch Tiểu Quân và Tống Tiểu Băng, xem bọn họ  thích nghi với trường học mới .
 
Bạch Tiểu Quân thì  , tính cách   hướng ngoại  hòa đồng, chẳng mấy chốc  kết bạn mới.
 
Bây giờ  cần  lớn giục giã, ngày nào   cũng hăm hở đến trường.
 
Tống Tiểu Băng thì  khó khăn một chút, nhưng cũng  tệ, dù  đại học là nơi hội tụ của những  tài từ khắp  miền đất nước, ai cũng là  xa lạ, đều cần   quen  từ đầu.
 
Cô  chỉ mới  thiết với   trong ký túc xá, còn  quen hết các bạn trong lớp.
 
Thời gian trôi nhanh như cát chảy, thoắt cái  một năm trôi qua.
 
Bạch Thục Hoa là  đầu tiên lên bảo vệ luận văn, cô   thành xuất sắc phần trình bày của  và nhận  lời khen ngợi từ các giáo sư.
 
Bạch Thục Hoa mỉm , cúi chào các giáo sư  rời khỏi phòng.
 
Thẩm Đạc  đợi bên ngoài, thấy cô   thì lập tức lên tiếng: "Chúc mừng em, Thục Hoa!"
 
Bạch Thục Hoa nhận lấy cốc nước, uống một ngụm  : "Chúc mừng gì chứ, em  nghiệp từ năm ngoái  còn gì."
 
Bảo vệ luận văn thành công, tấm bằng đại học của cô mới chính thức  công nhận. Phải  rằng cô  học cao học  một năm  mà bằng  nghiệp đại học vẫn  nhận , bây giờ cô  thể yên tâm .
 
Bạch Thục Hoa đưa cốc nước cho Thẩm Đạc: “Anh đợi em ở đây, em qua  chuyện với chị Na và   một lát.”
 
Nói xong cô  ngay, hôm nay là ngày bảo vệ luận văn  nghiệp đại học năm tư, cô là học viên cao học còn  lên lớp.