“Vợ ơi.”
 
“Im miệng!”
 
“Dạ!”
 
Hai   bắt taxi,  thẳng đến cửa hàng.
 
Mẹ Bạch đang thu tiền, thấy hai  bà khá bất ngờ: “Mới mấy giờ mà  về ,   bảo hai đứa đừng vội mà.”
 
Bạch Thục Hoa bèn đáp: “Chúng con xếp hàng ít , nhân viên  việc nhanh,   xong  thì về thôi, ở đó  gì nữa. Hơn nữa, chẳng    trưa nay đến đây ăn cơm ?”
 
Lát nữa    .
 
“Ông chủ, hôm nay là ngày vui của ông ?” Một vị khách quen ăn cơm xong,  thấy tiếng   chuyện bèn hỏi.
 
Thẩm Đạc gật đầu: “Vâng, cháu   đăng ký kết hôn xong ạ.”
 
Vị khách quen chắp tay: “Chúc mừng! Chúc mừng!”
 
Anh lập tức tiếp quản công việc từ tay  Bạch,  đó giảm giá 20% cho vị khách quen.
 
Sau, họ tìm đại một miếng bìa carton,  đó  nguệch ngoạc mấy chữ ‘Chúc mừng khai trương, giảm giá 20%’.
 
Những lời chúc mừng vang lên  ngớt.
 
Mẹ Bạch tuy xót tiền nhưng cũng hiểu  niềm vui của con cái nên để mặc chúng.
 
Kéo Bạch Thục Hoa  xuống góc, bà hỏi chuyện cỗ bàn.
 
Bạch Thục Hoa bèn kể  ý kiến của Thẩm Đạc, cũng  rõ suy nghĩ của , với  ruột thì chẳng cần giấu diếm gì. 
“Dù  con cũng thấy  cần   to, đơn giản là  .”
 
Nhà  thiếu tiền, Thẩm Đạc càng  thiếu tiền,  tổ chức linh đình cũng   là   chỉ là thấy  phiền phức.
 
Mẹ Bạch  tiếc nuối: “Không về quê tổ chức ?”
 
Bây giờ điều kiện gia đình  như , thật  bà  về quê để khoe khoang một chút.
 
Cũng  cho ông bà Bạch xem con gái lớn của  gả cho một  chồng giàu  như thế nào.
 
Bạch Thục Hoa lắc đầu ngay: “Kiên quyết  về. Đợi Tiểu Quân lấy vợ,  với bố  về thì về mà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-585-e.html.]
 
Chiêu  gọi là dẫn họa sang  khác, cũng gọi là c.h.ế.t bạn hiền còn hơn c.h.ế.t .
 
Mẹ Bạch bắt đầu tính toán: “Vậy ở Bắc Kinh chúng  cũng   nhiều bạn bè,  tới mười bàn .”
 
Bạch Thục Hoa bèn : “Ít bàn thì  thể nâng chất lượng món ăn lên một chút.”
 
Mẹ Bạch : “Để  với bố con bàn bạc , bố con quen nhiều . Phải nhanh lên,  nhất là tuần   luôn.”
 
Bạch Thục Hoa  hiểu, “Sao  vội vàng thế, ít nhất cũng  đợi Tiểu Quân thi xong chứ.”
 
Mẹ Bạch liếc  cô: “Nếu đợi Tiểu Quân thì con ở nhà  mấy hôm .”
 
Ban đầu Bạch Thục Hoa  phản ứng kịp, “Mẹ! Con cũng   tính (đến nhà Thẩm Đạc) .”
 
Hóa   Bạch sợ hai   đăng ký kết hôn , tuổi trẻ  kiềm chế  mà gây  ‘Chuyện bé con’.
 
Mẹ Bạch dặn dò: “Không  là  cổ hủ, hai đứa   giấy đăng ký kết hôn, quốc gia cho phép ngủ chung .  mà tổ chức tiệc rượu thì  uống rượu,  thai  thì   uống rượu.”
 
Bạch Thục Hoa ừ ừ liên tục, đảm bảo sẽ   ‘Chuyện ’: “Mẹ, con còn trẻ, sự nghiệp mới bắt đầu,    con sớm như .”
 
Chuyện con cái cô cũng  thảo luận với Thẩm Đạc .
 
Thẩm Đạc ,  chuyện đều  theo cô, cho dù  sinh con cũng  .
 
Dù   cũng   cha ,  ai giục giã chuyện con cái.
 
Mẹ Bạch ngẩn : “Con cũng hai mươi ,  còn nhỏ nữa.”
 
Dù  cũng là con gái ruột: “Vậy con  khi nào?”
 
Bạch Thục Hoa đáp: “Hai, ba năm nữa, ít nhất   chức danh phó giáo sư .”
 
Mẹ Bạch  khó xử: “Hai, ba năm nữa á.”
 
Bạch Thục Hoa khuyên nhủ: “Thẩm Đạc  kinh doanh, con  dạy học. Chỉ  nghỉ hè và nghỉ đông là  thời gian rảnh, cho dù  con thì ai chăm, bố  đều bận bịu tiệm chụp ảnh, bảo hai  thuê  thì hai    .”
 
Mẹ Bạch nghiến răng đưa  quyết định: “Ngày mai  sẽ thuê ,   con  con  thì  sẽ chăm.”
 
Bạch Thục Hoa vội vàng nịnh nọt: “Mẹ  nhất!”
 
Sau  cô nhất định sẽ thuê bảo mẫu, nhưng cũng cần  một  đáng tin cậy để giám sát,  Bạch  phù hợp.
  
Tiệc cưới  tổ chức  ngày  khi Bạch Tiểu Quân thi học kỳ xong.