Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 171: Tạ thiếu bị người anh em tốt công khai đào góc tường
Cập nhật lúc: 2025-09-10 13:55:44
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu một góc cuối giường.
Tần Xu mở mắt, dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm, thần sắc thoáng chút hoảng hốt.
Cô cảm thấy tinh thần hôm nay hơn hôm qua một chút.
"Ha ha ha... Lan ca thật phúc, cưới em dâu là vị tiểu thần y phúc tinh , còn sinh hai con trai!"
Ngoài cửa truyền đến giọng quen thuộc của một đàn ông - là Sở Liên Anh.
Giọng đối phương lớn, cách xa.
Một câu lọt tai Tần Xu, chỉ thể mấy từ chính.
Tần Xu dậy xuống giường, tiện tay vớ lấy chiếc áo sơ mi nam bên cạnh, khoác lên khỏi phòng.
"Lan ca, em dâu sinh con cho , chuyện của Gia Gia tính xử lý thế nào?"
Lại một giọng nữa quá xa lạ, trong trẻo và ấm áp vang lên.
Gia Gia?
Đi đến cửa cầu thang, Tần Xu khỏi vểnh tai.
Cô công khai dựa lan can gỗ chạm khắc, xuống lầu bốn đàn ông đang , phong thái và khí chất mỗi một vẻ.
Khuôn mặt thanh tú, nho nhã Tạ Lan Chi, đang ở ghế sofa chính, hai chân bắt chéo, dáng lười biếng.
Nhất cử nhất động của đều toát lên vẻ thong dong, tự phụ, ẩn chứa khí chất khiêm tốn của con cháu thế gia.
Bên trái là Liễu Sanh, toát lên vẻ ngang tàng, ngạo mạn của một công tử bột.
Người nhắc đến Gia Gia chính là !
Tiếp theo là Sở Liên Anh và A Mộc Đề, dung mạo và khí chất của hai cũng đều thuộc hàng thượng đẳng.
Tạ Lan Chi trầm tư, đột nhiên lên tiếng, nhàn nhạt : "Chuyện của Gia Gia, một hai câu là rõ ."
Sở Liên Anh nhịn bĩu môi, bắt đầu lo lắng Tần Xu vì chuyện bất công .
"Có gì mà rõ, chẳng là hai từng một đoạn ! Cứ giấu em dâu mãi cũng là cách."
Liễu Sanh gì, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt đầy vẻ đồng tình về phía Tạ Lan Chi.
Cậu rõ ràng cùng suy nghĩ với Sở Liên Anh.
A Mộc Đề cũng khẽ khuyên nhủ: "Lan ca, ai mà chẳng quá khứ, là cứ thật với chị dâu ."
Tạ Lan Chi đưa tay véo véo sống mũi, khuôn mặt điển trai, cốt cách thanh cao, thần sắc lạnh lùng, phiền muộn.
"Chuyện cần nhắc đến, A Xu đang trong thời gian ở cữ, đừng để cô tâm trạng ."
"Hừ..."
Liễu Sanh trợn mắt, lạnh một tiếng,
"Lan ca, thế giống chút nào, dám dám nhận."
Không thiên vị Tần Xu, mà cả bọn chung sống đến một năm.
Mà là Gia Gia sắp trở về .
Người sáng suốt đều , điều sẽ ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của Tạ Lan Chi và Tần Xu.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Lan Chi sắc lạnh như băng tuyết, xuyên thẳng về phía Liễu Sanh.
Môi mỏng của mím chặt, vẻ mặt nóng nảy như nỗi khổ thể .
Sở Liên Anh thấy tức giận, đột nhiên thẳng : "Lan ca, thật , ..."
Cậu đột nhiên dừng , căng thẳng l.i.ế.m liếm môi.
Tạ Lan Chi ngước mắt liếc , vui hỏi: "Là cái gì?"
Sở Liên Anh bằng ánh mắt của một gã đàn ông tồi, giọng khó khăn hỏi: "... Có vẫn còn vương vấn Gia Gia?"
Lời thốt , Liễu Sanh và A Mộc Đề đồng thời biến sắc.
Họ dám tin về phía Tạ Lan Chi đang dựa sofa, thần sắc lạnh nhạt, mắt cụp xuống.
Ba đợi hồi lâu, cũng đợi câu trả lời.
Điều chẳng là một sự thừa nhận ngầm .
"Thôi xong!" Liễu Sanh kinh ngạc: "Lan ca, , đúng là quá... tra!"
Cậu dám hai từ "hỗn đản".
A Mộc Đề cũng dám gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Sở Liên Anh mặt mày vặn vẹo, thẳng tục.
"Chết tiệt! là đoán trúng !"
Cậu vẻ mặt đau khổ, với vẻ tâm huyết: "Lan ca, Gia Gia lớn lên bằng em dâu, tính tình cũng nuông chiều, hồi nhỏ chính là một tiểu tai họa."
"Em dâu chỉ y thuật lợi hại, còn hiểu chuyện, việc cẩn trọng, xứng với thừa sức, hai còn hai đứa con , ngàn vạn đừng chuyện hồ đồ."
"Nini nhà tâm tính đơn thuần, bình thường nó chơi với Gia Gia, nhưng thích em dâu, từ đó thể thấy nhân phẩm của em dâu tuyệt đối vấn đề gì!"
A Mộc Đề thì thẳng hơn: "Lan ca, lúc tự đón chị dâu, cô mỗi ngày châm cứu, sắc thuốc cho , tỉ mỉ chuẩn ba bữa cơm cho , sống sượng kéo từ quỷ môn quan về."
Nghĩ đến chuyện ở bộ đội 963 một năm , mắt A Mộc Đề bỗng đỏ hoe.
Vân Vũ
"Lúc đó, lo chị dâu thấy tình trạng của , lưng luôn."
" cô thấy liệt giường bệnh, những rời , mà còn đảm bảo sẽ chữa khỏi cho ."
"Ngày chị dâu đến bộ đội, ăn gì, là cô ban đêm tự tay cho món hoành thánh nhỏ..."
Nghĩ đến thời gian u ám bao phủ đó, A Mộc Đề đối với Tần Xu cảm kích bằng lời thể diễn tả .
Liễu Sanh vốn đang tức giận vì Tạ Lan Chi d.a.o động giữa Tần Xu và Gia Gia.
Nghe A Mộc Đề về những việc Tần Xu ở bộ đội 963, mắt đỏ lừ vì hâm mộ.
Liễu Sanh nheo mắt, rục rịch : "Lan ca, vợ như , cần thì cho ! Liễu gia tuyệt đối sẽ cung phụng như tổ tông!"
Sắc mặt Tạ Lan Chi u ám như mực, đôi mắt đầy vẻ uy h.i.ế.p chằm chằm Liễu Sanh, ánh mắt ẩn chứa sát khí như thật nuốt chửng .
Anh mỉa mai đáp: "Vợ của em cũng dám đào?"
Liễu Sanh buông tay, vẻ mặt vô : "Cậu trân trọng, thì đừng trách đào góc tường."
Sở Liên Anh thấy náo nhiệt chê chuyện lớn, âm thầm đổ thêm dầu lửa: " Nini, nhưng ngại thêm em gái, cô em gái như em dâu thì Sở gia cũng cung phụng như tổ tông, cô ngôi thì tuyệt đối cho ánh trăng!"
A Mộc Đề yếu ớt giơ tay: "Lan ca, chị dâu là tự từ thôn Ngọc Sơn đón , đưa đến bên cạnh , nếu phụ bạc cô , , ... sẽ mách với nhà họ Tần!"
Cậu nín nửa ngày, nặn một câu tuy ấu trĩ, nhưng hiệu quả như sấm sét.
Sống mũi Tạ Lan Chi hung hăng nhíu , quét mắt ba , đầu tiên thực sự tức giận.
"Chuyện của và Gia Gia, như các nghĩ!"
Liễu Sanh nhướn mày, bĩu môi : "Ai tin! Cậu còn vì Gia Gia mà quỳ xuống, để Tạ thúc thúc dùng gia pháp!"
Sở Liên Anh tiếp tục đổ thêm dầu lửa: "Hai ngày nay, trong đại viện cũng ít tin đồn, đều đang bàn tán chuyện của và Gia Gia."
A Mộc Đề vẻ mặt lo lắng: "Chị dâu hết cữ, nếu những lời , sẽ đau lòng khổ sở đến mức nào."
Bị ba bạn châm chọc như , Tạ Lan Chi chỉ cảm thấy sắp uất nghẹn mà chết.
Làm thế nào mà thành một gã đàn ông tồi công kích chứ!
Tạ Lan Chi hận thể đuổi cả ba khỏi nhà, để khỏi thấy mà đỡ phiền lòng.
Còn chuyện Tần Xu đau lòng khổ sở ư?
Cái cô nàng tinh ranh đó, chỉ sợ sẽ coi đó là chuyện vui mà xem!
Tạ Lan Chi hít một , trầm giọng cảnh cáo: "Tóm , các nhắc đến Gia Gia mặt Tần Xu!"
Ánh mắt Liễu Sanh sâu sắc đánh giá .
Vẻ mặt tức giận của Tạ Lan Chi, đáy mắt ngưng tụ sự lạnh lẽo thấu xương, ngừng lên nỗi tức giận dồn nén.
Liễu Sanh ý thức sự việc e là thật sự uẩn khúc, nhưng miệng vẫn tha.
"Gia Gia tối nay thể đến , sớm muộn gì em dâu cũng sẽ gặp thôi."
Tạ Lan Chi cụp mắt, trầm ngâm : "Ngày mai họ sẽ , sẽ để A Xu tiếp xúc với Gia Gia!"
Sở Liên Anh ngẩn : "Gấp ? Quách lão gia tử khó khăn lắm mới đến một chuyến, ở thêm vài ngày ?"
Tạ Lan Chi cụp mắt, trầm giọng : "Hương Giang vẫn trở về, nhất cử nhất động của ông ngoại đều chú ý."
Liễu Sanh đột nhiên ghé sát , hạ giọng hỏi: "Nói, hai tháng từ nước ngoài trở về, ký ít văn kiện bảo mật, còn bao gồm cả công việc của Hương Giang ?"
"Muốn ?"
Tạ Lan Chi nhếch môi, giọng điệu ôn hòa.
"Muốn!" Liễu Sanh vội vàng gật đầu lia lịa.
Khuôn mặt thanh nhã tuấn tú của Tạ Lan Chi, biểu cảm càng thêm ôn hòa, tạo cho một vẻ bình thản giả tạo.
Môi mỏng của khẽ mở, giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy thì cứ tiếp tục nghĩ !"
"..." Liễu Sanh.
Cậu một câu thô tục, nên .
Sở Liên Anh cũng ghé , khuôn mặt tươi hớn hở.
"Lan ca, Lan ca, cho , bảo đảm truyền ngoài!"
Tạ Lan Chi mí mắt khẽ hất, liếc một cái, giọng điệu chút gợn sóng hỏi: "Không bắt cóc A Xu nhà em gái nữa ?"
"Sao thể chứ!" Sở Liên Anh nịnh nọt: " để kích thật thôi!"
"A..."
Môi mỏng của Tạ Lan Chi phát tiếng lạnh, ánh mắt đầy tức giận quét ba .
"Hôm nay thấy ba , cút cho nhanh!"
Anh tao nhã dậy, một tay đút túi quần, chuẩn lên lầu xem Tần Xu dậy .
"Đừng mà!"
Sở Liên Anh sốt ruột, xông lên nắm chặt cánh tay Tạ Lan Chi.
"Lan ca! Cậu nhanh , Hương Giang chúng sắp trở về ?"
Mặt Tạ Lan Chi trầm xuống, cau mày cảnh cáo: "Giấu nó trong lòng, đừng !"
Sở Liên Anh kích động thôi: "M* nó! Thế mà là thật! Hôm đó ông nội gọi điện thoại, còn tưởng là nhầm!"
Cậu hưng phấn khoa chân múa tay, vui vẻ như một đứa trẻ, diễn tả thế nào.
Liễu Sanh câu trả lời, vẻ mặt ngạo mạn cũng toát chút vui sướng.
Cậu giơ ngón cái lên: "Lan ca! Quá đỉnh!"
Kế hoạch trở về của Hương Giang, là một trong những văn kiện quan trọng của nội các, là chuyện mười mấy năm mới thực hiện.
Dù về sớm hơn vài năm, đây cũng là một sự kiện trọng đại sử sách.
A Mộc Đề là bình tĩnh nhất trong ba .
Dù cùng Tạ Lan Chi nước ngoài, rõ nội dung hợp tác bảo mật.
Khi A Mộc Đề đang buồn chán, khóe mắt liếc thấy Tần Xu ở lầu hai, đang dựa lan can, mặt mày mỉm .
Cậu kinh ngạc gọi : "Chị dâu!"
Ba đàn ông khác trong phòng khách, theo ánh mắt của A Mộc Đề, thấy đôi mắt quyến rũ như tơ của Tần Xu.
Tần Xu lười biếng dựa lan can, mái tóc đen dài xõa vai, một chiếc áo sơ mi trắng của nam giới, rộng thùng thình mặc cô, tạo nên một vẻ lười biếng, phong tình.
Cô thần sắc điềm nhiên, giơ tay chào: "Chào buổi sáng ạ..."
Ngoài cửa sổ nắng lên cao, thời gian còn sớm nữa.
Bốn đàn ông trong phòng khách đồng thời mất tiếng, lộ vẻ chột , biểu cảm cực kỳ mất tự nhiên.
"Nini đang đợi ở nhà, về thôi, là nó nhè."
Sở Liên Anh nhận thấy tình hình , đầu tiên lên tiếng, bỏ trốn.
"Khụ khụ! đột nhiên nhớ , nhà sắp xếp cho xem mắt hôm nay, đây là đại sự, cũng đây!"
Vốn dĩ là để tránh xem mắt nên mới đến Tạ gia, Liễu Sanh thần thái tự nhiên rời .
A Mộc Đề thì thậm chí còn chào một tiếng, sớm thuần thục bôi dầu lòng bàn chân chuồn mất.
Bốn bắt tại trận, trong chớp mắt chạy mất ba .
Tạ Lan Chi trong phòng khách, vẻ mặt mất tự nhiên chỉ một thoáng biến mất.
Anh ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ lộ nụ dịu dàng.
"A Xu tỉnh khi nào ? Đã đói bụng ?"
Tần Xu đổi tư thế, ghé lan can lầu hai, từ cao xuống đàn ông.
Một đôi mắt sáng của cô câu hồn, tiếng mềm mại như nước, âm điệu uyển chuyển: "Lan ca, em ghen ..."
Chương 172 A Xu: Tạ thiếu khẩu vị tồi, cảm ơn chiêu đãi
Ghen ư?
Tim Tạ Lan Chi đập mạnh, ngừng trong một khoảnh khắc.
Hắn nín thở, đôi mắt đen nặng trĩu chằm chằm Tần Xu.
Tạ Lan Chi thấu vẻ hài hước mặt cô, rõ ràng thấy trong mắt.
Đây là đang ghen? Rõ ràng là đang đổi cách thức để trêu chọc .
Tạ Lan Chi đè nén nhịp tim bất thường, đường nét khuôn mặt căng cứng giãn , khóe môi khẽ cong: "Vậy bây giờ?"
Đôi mắt quyến rũ đa tình của Tần Xu, ý sâu thêm vài phần: "Anh dỗ em vui."
Tạ Lan Chi hiểu ý hỏi: "Dỗ thế nào?"
Tần Xu: "Em , ở nước ngoài gì."
Vừa tin tức, cô cũng nhịn tâm trạng dâng trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-171-ta-thieu-bi-nguoi-anh-em-tot-cong-khai-dao-goc-tuong.html.]
Hương Giang mà trở về sớm hơn?
Năm ?
Hay năm nữa?
Bất kể là năm nào, cũng ít nhất sớm hơn mười lăm mười sáu năm!
Đáy mắt Tạ Lan Chi hiện lên vẻ hiểu rõ và bất đắc dĩ, Tần Xu trêu chọc , tất nhiên là mục đích!
Hắn vẫy tay với Tần Xu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xuống lầu ăn cơm, kể cho em ."
"Em rửa mặt ! Anh đợi em!"
Tần Xu ngờ dễ dàng như , mặt tràn đầy hưng phấn, xoay chạy về phòng ngủ.
Trên bàn cơm.
Tần Xu ăn cơm, Tạ Lan Chi nhỏ nhẹ kể những chuyện trải qua ở Mễ quốc.
Vì khi lên đường, Tần Xu nhắc đến chuyện nhị vương tử Lan Bá Đặc và Bộ trưởng Y tế là một cặp tình nhân đồng tính.
Tạ Lan Chi lợi dụng điều , đạt hợp tác với Mễ quốc, còn về chuyện Hương Giang trở về, cũng một vài nỗ lực nhỏ.
Tuy hiện tại việc vẫn ngã ngũ, nhưng với thế lực của Mễ quốc hiện nay, thể lợi dụng để đạt mục đích.
Tiếp theo, chỉ còn trông nỗ lực của phía bọn họ.
Chỉ trong một hai năm tới, việc Hương Giang trở về ít nhất bảy tám phần chắc chắn.
Tần Xu tò mò hỏi: "Anh gì?"
Tạ Lan Chi vẻ thôi, rót từng chữ chậm rãi: "Nhị vương tử Lan Bá Đặc để ý yêu của , để cho lung tung, ảnh hưởng đến yêu , đối phương đề xuất rằng trong trường hợp tổn hại đến căn bản của Mễ quốc, họ sẵn lòng đáp ứng một yêu cầu của ."
Khóe môi Tần Xu run rẩy, đại khái hiểu.
Lan Bá Đặc chính là một kẻ si tình.
Kiếp , vì yêu mà từ bỏ quyền thừa kế cũng .
Hiện giờ Lan Bá Đặc là thừa kế ngôi vị thứ hai, đang ở tuổi trẻ khí thế, cam lòng dễ dàng buông tay quyền lực.
Không thể , chiêu của Tạ Lan Chi, quả thực nắm thóp Lan Bá Đặc.
Lan Bá Đặc và vị bộ trưởng , trong kiếp tình cảm mặn nồng suốt mấy chục năm, họ thực sự yêu .
Dù thủ đoạn phần quang minh chính đại.
So với việc Hương Giang thể trở về sớm hơn, sự quyết đoán dứt khoát của Tạ Lan Chi nể phục. Hắn chắc chắn gì đó, mới thể nắm thóp của một thừa kế vương thất.
Tần Xu giơ ngón cái lên với Tạ Lan Chi: "Tạ thiếu, đồ xa!"
Tạ Lan Chi nụ rạng rỡ trong mắt cô, cảm nhận Tần Xu vui mừng khôn xiết.
Hắn tâm trạng nặng nề : "Tình hình Hương Giang phức tạp và hỗn loạn, nhiều thế lực ngầm, còn các cuộc tranh giành băng phái. Họ và những ngoại quốc cũng quan hệ chằng chịt.
Để tránh quá trình Hương Giang trở về xảy biến cố ngoài ý , sẽ đích dẫn đến , nắm bắt những thế lực ngoại quốc , để đề phòng tình huống.
Nội các mở họp thống nhất quyết định, nhất là nên dùng vũ lực tổn thương hòa khí, chỉ cần nắm gọng kìm của vài thế lực quan trọng là ."
Nụ mặt Tần Xu thu , cô việc Hương Giang trở về chỉ vài lời thể giải quyết.
Không chỉ đối ngoại, còn chỉnh hợp đối nội.
Kiếp nhiều trả giá bằng nỗ lực vất vả, mới cho Hương Giang nguyên vẹn trở về cố quốc.
Tần Xu cắn đũa, nghiêng đầu Tạ Lan Chi: "Khi nào Hương Giang?"
Tạ Lan Chi dịu dàng : "Em mới sinh con xong, ít nhất đợi em hết cữ."
Tần Xu gần như hề suy nghĩ đề nghị: "Anh dẫn em cùng !"
Kiếp trải qua hơn bốn mươi năm mưa gió, nhiều ký ức của cô trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng tiếp xúc một việc, linh quang chợt lóe lên nhớ những chi tiết khá quan trọng.
Tần Xu cảm thấy hẳn là, đại khái, thể giúp Tạ Lan Chi.
Hơn nữa, cô cũng đến chứng kiến tận mắt, Hương Giang giàu nhất, kinh tế phát triển nhất cầu trong những năm 80.
Tạ Lan Chi lập tức đáp , ánh mắt trầm Tần Xu.
Môi mỏng của khẽ cong, trêu chọc : "Không nỡ xa ?"
Tần Xu đang suy nghĩ chuyện, theo bản năng trả lời: "Có gì mà nỡ, em là xem bên đó..."
Lời còn hết, cô đột nhiên dừng .
Tần Xu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen đang của , chữa cháy giải thích: "Thật , em cũng nỡ , còn nỡ con trai chúng nữa!"
Tạ Lan Chi nhướng mày, chỉ chỉ má , ở gần khóe môi.
"Hôn một cái, mới tin em."
Hắn đưa khuôn mặt đường nét hảo tì vết, chờ đợi đôi môi thơm đưa tới tận nơi.
Tần Xu chằm chằm đường cằm mỹ của , cùng với độ cong nụ xa ở khóe môi.
Cô vô dụng mà thỏa hiệp, chủ động dâng lên một nụ hôn thơm.
Một chạm rời .
Khi cảm nhận độ ấm môi , Tần Xu lập tức lùi .
Một cánh tay săn chắc ôm nhẹ cô lòng, lưng Tần Xu dán chặt lồng n.g.ự.c rộng lớn của .
Giọng khàn khàn của Tạ Lan Chi vang lên: "Bảo em hôn má, em hôn môi ? Hửm?"
Âm mũi "hửm" đó, gợi cảm trêu , nóng phả tai Tần Xu.
Cô khỏi trợn tròn mắt.
Tạ Lan Chi chỉ là chỉ vị trí khóe môi.
Giọng điệu suy tư, cố ý bóp méo sự thật: "A Xu, em sớm thèm môi ?"
Cái thì thật sự !
Tần Xu phản bác, hình cứng đờ, cảm nhận phản ứng của .
Tạ Lan Chi cúi đầu ngửi thật sâu, mùi hương cơ thể u nhã và mùi sữa nhàn nhạt cô.
"A Xu, nhớ đừng tùy tiện trêu chọc , em sẽ bao giờ đàn ông đang nghĩ gì ."
Hắn buông cánh tay rắn chắc đang vắt ngang eo Tần Xu .
Tần Xu "tách" một cái nhảy dựng lên, theo quán tính xoay bỏ chạy.
"Cẩn thận!"
Tạ Lan Chi dậy, ôm lấy Tần Xu đang dậy quá nhanh, suýt ngã xuống đất.
Hai lảo đảo, quấn quýt thôi, hệt như đôi tình nhân sắp chia xa đang ôm chặt lấy .
Tần Xu bực bội hổ đẩy , đầu rời .
Tạ Lan Chi bệnh !
Lúc , dám cho cô phản ứng.
Sợ là quên, cô vẫn đang trong kỳ cữ.
Tần Xu với vẻ mặt hổ ửng đỏ, răng hàm phía đều suýt cắn, đột nhiên bước chân dừng , đôi mắt hoa đào quyến rũ nheo .
Không !
Cô gỡ một ván, thể luôn động như .
Tần Xu xoay xông đến mặt Tạ Lan Chi, nắm lấy cổ áo sạch sẽ của .
Cô má lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt quyến rũ như móc câu, phong tình vạn chủng kiều diễm.
Cô thổi như lan: "Lúc nãy xem như là gì mà trêu chọc, đây mới là trêu chọc thật sự, học !"
Tần Xu cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi mím chặt của Tạ Lan Chi.
Nhẹ nhàng cạy, móc, quấn, hôn triền miên.
Hơi thở tươi mới thấm ruột gan, dễ gây nghiện.
Khi Tạ Lan Chi chìm đắm, Tần Xu lén lút thả hàm răng , nhẹ nhàng dùng một chút lực.
"Tê--!"
Tạ Lan Chi với vẻ mặt kinh ngạc, cơn đau ập đến, giật lấy tinh thần.
Tần Xu nheo đôi mắt tinh quái, trong mắt đầy vẻ vui vẻ: "Tạ thiếu khẩu vị tồi, cảm ơn chiêu đãi."
Khi Tạ Lan Chi còn kịp phản ứng, cô lắc mông, dáng uyển chuyển rời .
Nhìn vẻ kiêu ngạo của cô.
Giống như một con cáo nhỏ ăn vụng.
Tạ Lan Chi theo bóng dáng vui vẻ rời của Tần Xu, giơ tay lau môi.
Hắn rũ mắt chằm chằm một vệt m.á.u đầu ngón tay, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm tự .
"Còn bướng, ngoan ngoãn, thật hoang dã khó thuần."
Tạ Lan Chi ngoài miệng , nhưng vẻ mặt vui vẻ cam chịu hưởng thụ.
Gỡ một ván Tần Xu, tâm trạng tồi lên lầu, đụng dì A Hoa từ phòng trẻ sơ sinh .
"Thiếu phu nhân, hai vị thiếu gia nhỏ dậy , cô xem ?"
"Được!"
Hai tiểu tử nhỏ thể ngủ, phần lớn thời gian trong ngày đều đang ngủ.
Tần Xu cảm thấy chơi với bọn nhỏ một lát, cũng là một cách giải khuây tồi.
Một tiếng .
Tần Xu ngáp dài khỏi phòng trẻ sơ sinh, hướng về phòng ngủ bên cạnh.
Cô ngã chiếc giường mềm mại thoải mái, cuốn chăn lăn một vòng.
Cứ thế, im bất động mà ngủ.
Tạ Lan Chi trở về phòng, thấy cô bọc thành một cục, nhịn .
Hắn cúi ôm cả lẫn chăn lên, điều chỉnh cho Tần Xu tư thế ngủ thoải mái nhất, kéo chăn đắp lên .
"Lan Chi, đang bận ? Mẹ tìm con chút việc."
Ngoài cửa truyền đến giọng lo lắng, tâm trạng cao của bà Tạ.
Tạ Lan Chi xoay rời , kéo cửa phòng , thấy khuôn mặt tiều tụy héo mòn của .
Hắn cau mày : "Mẹ, sắc mặt quá tệ, nên ngủ một giấc ."
Bà Tạ buồn bực: "Mẹ nào ngủ ! Ông ngoại con mấy tiếng nữa là đến, Gia Gia nhưng ngàn vạn đừng gây chuyện gì."
Tạ Lan Chi với vẻ mặt ôn hòa, sắc mặt thể thấy rõ là chìm xuống, đáy mắt dâng lên sát khí lạnh lẽo.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Ông ngoại nghĩ thế nào, tại đưa Gia Gia về đây?"
Bà Tạ liếc con trai một cái, "Ông cụ nội tình, hơn nữa là do Gia Gia đòi về để gặp chị dâu."
Tạ Lan Chi im lặng một lát, nghiêm giọng : "Đừng để cô gần A Xu, A Xu thể chịu uất ức nữa."
Lời của trai cả Tần Xu về việc cô uất ức, ai chống lưng, vẫn luôn khắc sâu trong lòng .
Ánh mắt bà Tạ lướt qua con trai, về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt phía .
"A Xu ngủ ?"
"Vâng, cô cần ngủ đủ giấc để hồi phục khí huyết tiêu hao."
Bà Tạ gật đầu: "Con yên tâm, sẽ bảo chú Khôn trông chừng, để con dâu của chịu nửa điểm uất ức."
Tạ Lan Chi đột nhiên tiến lên, lỏng lẻo ôm lấy bà Tạ: "Mẹ chăm sóc bản , cũng đừng để Gia Gia gần bố con."
Bà Tạ gì, hình cứng đờ, hệt như một bức tượng linh hồn.
Tạ Lan Chi cảm nhận , nhẹ giọng an ủi: "Chuyện qua , con ở đây, sẽ để chịu uất ức nữa."
Bà Tạ lập tức đỏ mắt, che đôi mắt đang chảy lệ, giọng nức nở: "Mẹ chính là tức chịu , hiện giờ còn giả vờ ngu ngơ, quá nghẹn khuất."
"Tất cả qua ..." Đôi mắt đen trầm tĩnh như mực của Tạ Lan Chi, chằm chằm hành lang dài.
Trên khuôn mặt lạnh lùng nho nhã, bao phủ sát khí nồng đậm.
Tần Xu mở mắt, trời bên ngoài bắt đầu tối.
Cô giường vươn vai, cả hệt như sức lực dùng hết.
Ngay khi Tần Xu định nán giường, đột nhiên nhớ , ông cố ngoại của con đêm nay sẽ đến.
Tần Xu lanh lẹ rời giường, một bộ quần áo rộng rãi, thoải mái.
Cô mở cửa phòng, liền thấy chú Khôn đang canh giữ bên ngoài.
Chú Khôn gật đầu: "Thiếu phu nhân..."
Tần Xu gật đầu, hỏi: "Cụ Quách đến ?"
Ánh mắt chú Khôn liếc về phía cánh cửa phòng bên cạnh đang mở, đợi ông đáp lời, bên trong truyền đến giọng tinh nghịch của một phụ nữ.
"Dễ thương quá, mấy bé ngoan quá, cháu cũng một đứa."
Tần Xu đang tựa cửa phòng ngủ, biểu cảm trong một khoảnh khắc ngẩn , cổ cứng đờ chậm rãi xoay chuyển, ánh mắt kinh ngạc chằm chằm căn phòng bên cạnh.
Một giọng già nua, nhanh chậm vang lên: "Gia Gia, cháu đừng chọc bọn nhỏ, chúng còn nhỏ lắm."
Giọng tinh nghịch của phụ nữ, nữa truyền đến: "Bọn nhỏ dễ thương quá, cháu nhịn mà..."
Lần , Tần Xu càng rõ hơn.
Đó là, giọng mà cô kiếp kiếp , hai đời đều sẽ quên.
Toàn Tần Xu m.á.u đều đông , trong đầu hiện lên sóng thần gió lốc, hệt như ném Biển Đen lạnh băng, cảm giác nghẹt thở dày đặc bao phủ và nuốt chửng.
"Oa oa oa--"
Đứa trẻ đột nhiên , là tiếng tủi của nhị ca.
Tần Xu lập tức hồn, cơ thể run rẩy lao về phía phòng trẻ sơ sinh bên cạnh, ngay cả giày cũng chạy văng ...