Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 235: Cẩn nhập vào tim em
Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:38:23
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mái ngói nhà Lương Quân lợp cũng hòm hòm .
“Anh Cố, chị dâu, mời hai tham quan nhà chúng em. Đây là gian chính, bên là phòng ngủ. Gian bên cạnh thấp hơn phòng bếp. Quế Trân , phòng tắm giống như của hai . Chúng em hiện tại nhiều tiền, chờ tiền, sẽ cất thêm hai gian phòng ở phía tây, nếu con cái đông, thì thể mỗi đứa một phòng.” Lương Quân và Quách Quế Trân dắt Cố Cẩn và Tần Du dạo một vòng trong ngôi nhà mới của , Lương Quân giới thiệu cho họ, còn Quách Quế Trân thì bên cạnh tươi như hoa.
Đứa bé đến bất ngờ, khiến hai vợ chồng trẻ trở tay kịp.
Xây nhà ở nông thôn là một khoản chi phí lớn, phần lớn tiền là vay của Cố Cẩn, hiện tại căn nhà xây chỉ hai gian ngủ và một gian chính.
Cửa sổ còn lắp.
Nghe Lương Quân giới thiệu, Tần Du luôn cảm động nên lời.
Hiện tại tuy là hai bàn tay trắng, nhưng những gì miêu tả luôn mang cho cảm giác đặc biệt kiên định.
Ở nông thôn, ba công năng: phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng bếp là dễ bỏ qua nhất, đại đa các gia đình phòng tắm, tắm rửa rửa chân đều xách nước về phòng, tắm xong cả căn nhà đều là nước; đại đa nhà vệ sinh, dùng ba cây cột, ba mặt dùng rơm rạ bện , phía dùng một tấm vải che, lâu ngày, bốn bề lộng gió, tính riêng tư cực kém, vệ sinh cũng nơm nớp lo sợ; nhà nào túng thiếu, cũng phòng bếp t.ử tế, bên trong xếp mấy viên gạch, coi như bếp, nấu cơm xào rau, thể tạm bợ thế nào thì tạm bợ thế .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vậy mà Quách Quế Trân đều nghĩ đến đầu tiên, Lương Quân cũng đưa tất cả kế hoạch của .
Sau con cái đông, cất thêm hai gian phòng.
Cuộc sống thật hi vọng, mục tiêu.
Tốt quá .
“Sau đều sẽ .” Tần Du đầu hai họ, , “Cuộc sống của hai hi vọng đấy.”
Hai bàn tay trắng, họ sống một cuộc sống mà ngay cả cô cũng hâm mộ.
Không vì nhà đủ mới, vì tương lai hi vọng đủ lớn, vì quy hoạch quá chu , mà chỉ vì hai trái tim đang ở bên , kiên định với cuộc sống.
Lương Quân khờ khạo gãi đầu, , “Em xin nhận lời của chị dâu.”
Quách Quế Trân thì mặt đầy cảm kích, “Chuyện là nhờ cả hai giúp đỡ! Lần chuyện tương vịt muối, bên chị tổn thất nghiêm trọng, chúng em vay tiền, bây giờ vẫn trả , Du Nha, em luôn cảm thấy áy náy…”
“Dừng !” Tần Du ngắt lời Quách Quế Trân, , “Nhìn thấy hai sống , sống một cuộc sống thật , em còn vui hơn bất cứ điều gì. Hai bâyT giờ mới bắt đầu cuộc sống, ai mà lúc khó khăn. Em thể tiền, nhưng hai quên Cố của hai ?”
Tần Du liếc về phía Cố Cẩn.
“……” Cố Cẩn đầu tiên thấy một phụ nữ xót tiền của đàn ông như .
Tuy giúp là em của , chút tiền đó, để tâm.
cái thái độ căn bản thèm để ý của cô gái , khiến trong lòng chút chua chát.
“Tiền của Cố các , đều do chị dâu các quản hết.” Cố Cẩn một tiếng đáp.
“Ha hả…” Tần Du nghiêng mắt Cố Cẩn.
Kỹ thuật dối của thật cao siêu, mặt đỏ tim đập.
“ mà, em đến đây, là với hai một chuyện . Hai nhất định sẽ cảm thấy hứng thú, đặc biệt là Quế Trân.” Tần Du chuyển chủ đề, đem chuyện thương lượng với Hứa Trụ một với Quách Quế Trân.
“Thật ? Chị thật sự đem kỹ thuật tương vịt muối cho em? Bên chợ tự do thật sự sẽ thu tương vịt muối em ?” Quách Quế Trân kinh ngạc hỏi.
Tần Du gật đầu, hỏi, “Có dám ?”
“Có gì mà dám?” Quách Quế Trân hỏi ngược , mặt đầy hưng phấn và kích động, , “Chỉ cần thể kiếm tiền, em cái gì cũng sợ.”
“Đương nhiên, em sẽ để bắt thóp.” Quách Quế Trân bổ sung một câu.
Tần Du tin tưởng cô , cô càng tin tưởng nghị lực của cô .
Trên đời ba nghề khổ nhất: chèo thuyền, rèn sắt, bán đậu hũ, Quách Quế Trân lựa chọn bán đậu hũ, đó thật sự là thức khuya dậy sớm, canh ba ngủ canh năm dậy, mỗi ngày đều ngâm đậu, xay đậu, nấu tương… Tuy chỉ thể kiếm chút tiền sống qua ngày, nhưng cô bao giờ lùi bước.
Khi đó , cô một thể nhiều thêm một chút. Sẽ cần mỗi ngày vất vả như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-235-can-nhap-vao-tim-em.html.]
cô nay đều , thà mỗi ngày vất vả, chứ đầu cơ trục lợi.
Cho nên, cô vẫn luôn bình yên công việc .
Luận về độ nhạy bén kiếm tiền và cảm giác về nguy hiểm, Quách Quế Trân tuyệt đối là hạng nhất.
“Được. Buổi tối, em đến nhà chị. Chị đưa cho em một ít nguyên liệu, tỷ lệ mỗi loại và thời gian sử dụng chị đều sẽ cho em.”
Quách Quế Trân vui mừng, xoa tay xoa chân, “Lần mua vịt về, còn thừa ba con, em vỗ béo mập ú. Vừa vặn thể .”
Hai ở thị trấn, đến nhà Lương Quân dạo một vòng, lúc công xã bên cạnh, trời xế chiều, vẫn còn sớm.
Tần Du tìm một bãi đất trống, từ bên cạnh bê đến một tảng đá, xuống.
Cố Cẩn cũng tìm một tảng đá, đối diện cô.
“Cố Cẩn, lấy đề toán, cách giải là như thế ?” Tần Du một đề mục lên mặt đất, lấy một cành cây vẽ dấu vết, ngẩng đầu hỏi Cố Cẩn.
Lại thấy con ngươi Cố Cẩn đang nơi khác, khóe miệng vẫn treo một nụ nửa miệng.
Không đang trộm cái gì.
Từ lúc ở chợ tự do , cũng nhặt của báu gì.
“Cố Cẩn!” Tần Du gọi to một tiếng.
Cố Cẩn đầu, con ngươi sâu thẳm cô.
“Em hỏi . Đáp án của em đúng ? Còn nữa, rốt cuộc là đang ngây ngô cái gì? Giống hệt thằng ngốc!”
Lại ngờ, cô mắng là thằng ngốc, những giận, mà còn sâu hơn.
Nụ đó, như gió xuân, mang theo vài phần tà khí, môi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy, tùy ý mà cô, dường như đem cô từ đầu đến chân một lượt.
Tần Du chợt thấy sợ, cô thấy Cố Cẩn như là khi nào?
Là lúc phát hiện bí mật của cô ở trại lợn!
Anh nắm điểm yếu gì của cô ?
“Cô Vương…” Cố Cẩn nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng tươi giảm.
“Sao?” Tần Du nghi hoặc .
Đây là cái tên cô dùng đây để che giấu phận, với ở chợ tự do.
“Còn nhớ hỏi em, tại là cô Vương?” Cố Cẩn ý tứ trong mắt dần sâu, “Em , thuận miệng . Họ Vương là họ lớn.”
“!” Tần Du trả lời.
“Họ Vương, tên Cẩn! Vương Cẩn. Anh họ Cố, tên Cố Cẩn. Em xem, em tùy tiện đặt cho một cái tên, chính là tên của ?” Cố Cẩn giọng chậm rãi, vội chậm, mang theo logic chặt chẽ, con ngươi càng mang theo niềm vui sướng và thỏa mãn thể che giấu.
“Tần Du, em thích . Chữ 'Cẩn' sớm tim em, như hình với bóng, tại cứ từ chối ?”
“……” Đầu óc Tần Du như nổ tung.
Vương Cẩn là cái tên đời khi cô ngoài kiếm sống, vì quá tưởng niệm Cố Cẩn, nên tự đặt cho .
Khi đó cô, cảm thấy mang theo tên của , sẽ luôn ở bên cạnh, một ngày nào đó, sẽ hiểu thâm tình của cô.
Đời khi đến chợ tự do, cô lười biếng, thuận miệng họ Vương.
Cô chỉ với chị bán bánh bao tên Vương Cẩn, khác, đều gọi cô là cô Vương.
Không ngờ chỉ một cái tên, Cố Cẩn suy diễn nhiều như .