Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 241: Quân đội vịt chính quy
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:18:09
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trẻ con kiêng kỵ, trẻ con kiêng kỵ! Trẻ con thiếu dạy dỗ.” Mặt Vu Đại Khang tái mét, gượng giải thích với các phóng viên.
(Đồng ngôn vô kỵ - nghĩa là trẻ con ngây thơ, năng thành thật, lỡ lời may mắn cũng cần trách móc.)
Rất rõ ràng Vu Đại Khang dùng sai thành ngữ .
“Vút… Vút…” Giữa núi rừng chợt vang lên tiếng sáo lá cao thấp phập phồng, du dương kéo dài mà vui tai, âm thanh , trong công xã đều quen thuộc vô cùng.
Vừa thấy âm thanh , tự nhiên ngẩng đầu về phía con đường lớn dẫn công xã.
Đội đặc chủng vịt hùng của họ trở về!
Tần Tiểu Giang mặt đầy kinh hỷ, đôi mắt sáng lấp lánh, lớn tiếng , “Mọi xem, chị Tần Du của cháu về !”
“Chính là chị Tần Du và rể mua vịt, nuôi vịt, lùa vịt công xã bên cạnh ăn châu chấu về !” Tần Tiểu Giang từ mặt đất nhảy dựng lên, quên cả cái m.ô.n.g Vu Đại Khang ném đau, vô cùng tự hào , “Đó là chị Tần Du của cháu! Đàn vịt đó là do cháu và chị Tần Du cùng nuôi!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Các phóng viên theo ánh mắt của Tần Tiểu Giang.
Chỉ thấy một đoàn vịt khổng lồ đang ven đường lớn, phía đàn vịt, một đàn ông mặc áo ngắn trắng, đội mũ rơm đang cưỡi xe đạp chậm rãi tới.
Phía xe đạp là một cô gái mặc chiếc áo cổ búp bê hoa nhí, quần ống rộng màu đen đang lưng với đàn ông, đầu cô đội một vòng hoa, tay cầm lá cây đặt bên miệng, tiếng sáo vui vẻ, du dương từ môi cô chậm rãi thổi .
Cô thổi sáo, đàn vịt.
Mấy trăm con vịt sát theo xe đạp, ngây ngô lắc lư , chậm rãi tiến tới, giống như một đội quân huấn luyện bài bản.
“Vịt của công xã về ! Mọi mau lui sang một bên!” Có hô to một tiếng, chẳng mấy chốc, những đang đường lớn, đều tản hết.
Các phóng viên xem tư thế của , “……”
Họ lập tức nhập gia tùy tục, cũng lui sang một bên.
Điều họ càng kinh ngạc hơn chính là, họ phát hiện, đàn vịt , dường như sợ .
Nhìn thấy lui sang một bên, chúng nó đầu, liếc một cái, tư thế đường càng thêm kiêu ngạo.
Con nào con nấy béo mập mạp, bước kiêu ngạo đến mức coi ai gì, thậm chí thể dùng từ "ngang tàng" để hình dung.
“Các vị đây là…” Một vị phóng viên bắt lấy một thôn dân bên cạnh tò mò hỏi, nay từng thấy đàn vịt nào sợ như .
“Đồng chí phóng viên, vịt của chúng ngoài là như đấy! Chúng nó là công thần ăn châu chấu, mỗi khỏi công xã giúp các công xã khác, chúng sợ chúng nó sợ, nên tự động nhường đường. Lâu dần, đàn vịt còn sợ nữa.”
“Du Nha , lúc cô trông vịt, một nghiên cứu, một con vịt một thể ăn hơn 100 con châu chấu, một ngày thể ăn hết hơn 200 con. Một hai trăm con châu chấu đó, chính chúng bắt, ngón tay mỏi nhừ, cũng bắt bấy nhiêu. Chúng nó bản lĩnh đó, chúng tự nhiên nhường.”
“Du Nha là ai?” Phóng viên hỏi.
“Chính là cô gái đội vòng hoa . Cô giỏi lắm, một quán xuyến cả trại lợn của chúng , một nuôi hơn 400 con vịt. Lúc công xã mua vịt con tiền, đều là cô kiên trì mua, đó cô lấy tiền từ chỗ đàn ông của , mới mua nhiều vịt như .”
“Cô kiên trì mua?” Phóng viên nhíu mày hỏi.
“. Một ngày mua mấy chục con, mua hơn nửa tháng, mới nhiều như . Anh xem, bên , vài con vịt lớn, là mua đợt đầu, bên , vài con nhỏ hơn, là mua . mà, cũng rõ lắm, đàn vịt mỗi ngày ăn châu chấu, bây giờ đều lớn gần bằng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-241-quan-doi-vit-chinh-quy.html.]
“Cô Du Nha kiếp chắc là quản thú. , cô nuôi lợn, mập mạp khỏe mạnh, lợn xuất chuồng ba con mà hơn 200 cân. Các công xã khác lợn của chúng mà thèm chảy nước miếng. Giờ đàn vịt , cần tốn thức ăn, mà vẫn lớn, còn diệt châu chấu.”
“Đợt cô nhà, vịt mất, cô gái cách lắm, tìm về hết tất cả vịt mất.”
Thôn dân hễ đến những chuyện của Tần Du, là cái miệng giống như máy hát, thao thao bất tuyệt, dừng .
“……” Phóng viên thôn dân , đàn vịt theo Tần Du và Cố Cẩn đến, càng lúc càng gần họ.
Đàn vịt rõ ràng ăn no nê, hơn bốn trăm con vịt, quy mô lớn như đường, nếu trải qua huấn luyện bài bản, vịt sẽ phối hợp và lời như .
Hơn nữa họ cách, dùng âm nhạc để kiểm soát tập tính của vịt, thật khác biệt, thật mới mẻ.
Bọn họ chắc chắn là phỏng vấn nhầm !
“Chị Tần Du!” Tần Du xuống xe đạp, Tần Tiểu Giang liền lập tức chạy tới.
Tần Du cúi đầu xoa xoa đầu Tần Tiểu Giang, hỏi, “Hôm nay nghịch ?”
“Cháu là ngoan nhất.” Tần Tiểu Giang mặt dày đáp.
Tần Du .
“Chỉ là, cháu các chú phóng viên phỏng vấn cháu, mà chú Vu Đại Khang cho!” Tần Tiểu Giang tức giận mách lẻo.
Tần Du lúc công xã, phát hiện nhiều phóng viên, nhưng cô để ý nhiều, hôm nay sắc trời lắm, cô lo trời mưa, nên mang vịt về , bây giờ đối với cô, chuyện quan trọng nhất là lùa vịt về chuồng, để mưa ướt.
“Cháu là một đứa trẻ con, cái gì mà phỏng vấn!” Tần Du buồn hỏi , vỗ vỗ vai , , “Vịt còn ở phía , quy củ cũ, cháu ở lùa, chị ở thổi sáo. Hôm nay về sớm, lát nữa đồ ngon cho cháu ăn.”
“Vâng!” Tần Tiểu Giang đến đồ ăn ngon lập tức vui vẻ, còn quản gì phỏng vấn , vội vàng chạy lùa vịt.
“Các đồng chí phóng viên. Bọn họ đang bận, là, chúng đổi chỗ khác để phỏng vấn nhé.” Vu Đại Khang vội vàng gọi các đồng chí phóng viên.
Ông kéo tầm mắt của khỏi Tần Du.
Hôm nay Tần Du và Cố Cẩn ngoài, rõ ràng bảo họ về muộn một chút, họ về nhanh như !
Hỏng hết đại sự của ông !
Phóng viên hướng ông lễ phép, nhưng ai nhúc nhích.
“Tần Du cũng là thanh niên ưu tú của công xã chúng , nhưng về học thức và chuyện nuôi vịt, thì đồng chí Hạ thanh niên trí thức vẫn cái độc đáo hơn.” Vu Đại Khang gượng gạo, thêm một câu.
“Độc đáo? Vu Đại Khang, Hạ Thanh Liên cái độc đáo chỗ nào? Là cái tài câu dẫn đàn ông, hổ trộm ?” Một giọng chói tai đột ngột vang lên giữa đám đông.
Người đến mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, quần dài màu đen, một đôi dép lê màu đen, dáng vẻ tiều tụy, sắc mặt xanh xao, đôi mắt hung hăng Hạ Thanh Liên và Vu Đại Khang.
Người đều nhận , là vợ của Vu Đại Khang, Úc Lệ Ba, vì sức khỏe lắm, nên ít khi ngoài, ngoài, trông còn tiều tụy hơn , sắc mặt thậm chí chút dữ tợn vì phẫn nộ.
Vu Đại Khang Úc Lệ Ba mở miệng, giọng trầm xuống, , “Bà thế? Sức khỏe , thì đừng ngoài mất mặt hổ!”
Úc Lệ Ba trừng lớn mắt Vu Đại Khang, hốc mắt ngập đầy nước mắt, dùng giọng khàn khàn, cuồng loạn hỏi, “Vu Đại Khang, ngoài là mất mặt hổ. Ông ước gì , như , ông cùng ai mèo mả gà đồng, cũng ai quản, ?”