“Thật ạ?” Lý Chấn Vũ hỏi , dám tin.
“Chắc chắn là thật.” La Hồng Diệp khẳng định, dạy dỗ: “Lý Chấn Vũ, bây giờ chúng đều ăn no mặc ấm, nhất định cố gắng học hành. Học hành t.ử tế thì mới tiền đồ.”
“Ông nội cũng với cháu như ạ.”
“Ông nội cháu dạy đúng đấy. Thật khó cho ông cháu, vẫn dùng cách đúng đắn nhất để giáo d.ụ.c con cháu.” La Hồng Diệp cảm khái .
Lý Chi Minh chịu oan ức như , mà vẫn giữ tấm lòng ngay thẳng để dạy dỗ hậu bối.
“Ông nội cháu lắm ạ. Tuy rằng ông nghiêm khắc.” Lý Chấn Vũ vô cùng bảo vệ ông nội .
Vẻ mặt vốn lạnh lùng thường trực của Lý Chi Minh cũng dịu vài phần.
“Thực , bà cách mạng cả đời. Giờ lớn tuổi , mới ngẫm nghĩ . Có lẽ, những chuyện chúng tưởng là đúng, thì là sai. Có những chuyện tưởng là sai, thì bản chất là đúng.”
Một nhà cách mạng lão thành, bất kể Đảng và quốc gia đưa quyết định gì, bà đều ủng hộ chút do dự. Hôm nay bà những lời , khiến Tần Du bất ngờ.
“Bà với các cháu một chuyện. Bất kể các cháu gì, bà nội đều ủng hộ. Chỉ cần các cháu g.i.ế.c phạm pháp, bà nội đều kiên quyết bảo vệ. Các cháu gì, cứ mạnh dạn mà . Bà nội là chỗ dựa cho các cháu!”
“…” Tần Du càng khẳng định, bà nội chắc chắn chuyện gì đó .
“Bà nội, cảm ơn bà tin tưởng chúng con. Vốn dĩ bảo vệ bà nội và , cuối cùng để hai lo lắng.” Chuyện xảy lâu như , La Hồng Diệp vẫn luôn tìm họ chuyện.
Có thể thấy bà luôn kìm nén.
Những ngày cô và Cố Cẩn nhốt, bà lo lắng, sợ hãi, hoang mang, mà bản họ thì ?
Cô trọng sinh trở về, luôn nghĩ thể cho họ một cuộc sống .
Cuộc sống mà họ , kỳ thực đơn giản, chỉ là những ngày tháng an bình lặng, bế cháu chắt, an hưởng tuổi già.
“Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan. Xem kìa, đều lên báo. Chỉ là, bà nội hy vọng các cháu, gì cũng thận trọng, suy nghĩ cho lâu dài, khi đưa quyết định gì, đều suy tính . Chuyện Du Nha nuôi vịt là , lợi ích mang nhiều. Bà nội vui.”
“Bà nội vui, Du Nha cũng vui ạ.” Bà nội từ đầu đến cuối hề nhắc đến chuyện "cắt đuôi tư bản" , Tần Du thật lòng cảm thấy, bà nội của cô, đúng là quá thấu đáo.
“Du Nha, nếu thể sinh cho bà nội một đứa chắt để bế, bà nội sẽ còn vui hơn nữa.”
“…” Tần Du thấy đầu óc cuồng, chủ đề về .
…
Có lẽ là vì khen, bà nội cho ăn đào.
Lúc Cố Cẩn về nhà, tâm trạng đặc biệt .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Anh vớ lấy một chiếc lá cây, từ ven đường công xã, cứ thế thổi khúc nhạc quen thuộc của suốt dọc đường về tận sân.
Tần Du luôn cảm thấy dạo cứ hư hỏng thế nào . Không ở gần , vẫn đàng hoàng, nhưng chỉ cần đến gần một chút, liền đủ kiểu quy củ.
Trước mặt ngoài, hễ ai trêu ghẹo họ, liền phối hợp cực kỳ ăn ý, dường như chẳng cần chút mặt mũi nào.
Điều duy nhất khiến cô yên tâm là, Cố Cẩn tuy thỉnh thoảng miệng lưỡi trêu chọc, nhưng động tay động chân, xét về điểm , cũng coi như là quân tử.
“Lý lão , ông chậm một chút, chỗ sườn dốc tảng đá to, chắc là hôm nào gió to nó rơi xuống. Ngày mai cháu dọn .” Tần Du Cố Cẩn, tiễn hai ông cháu Lý Chi Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-257-boi-vi-em-thich.html.]
Giọng Lý Chi Minh chút cảm xúc, ừ một tiếng.
“Cái đó, Cố Cẩn lúc tính tình . Ông đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với .” Tần Du ha hả, với Lý Chi Minh.
Lúc ăn cơm, cô rõ ràng hai họ cãi .
“Cậu bệnh đấy.” Lý Chi Minh thở dài một , giọng càng thêm lạnh lùng, “Phải trị sớm.”
“…” Tần Du.
“Chị ơi, là thế . Lúc chị bưng đồ ăn, Cố Cẩn rót rượu : ‘Lão ông, hiện tại là chồng danh chính ngôn thuận của Tần Du, đang yên ở đây. Ông thì cứ một lòng tính toán cho cháu trai ông, đào góc tường. Như là phúc hậu ’. Ông nội mới , bệnh.”
Hắc Cẩu T.ử thấy Tần Du hiểu lắm, liền đem những lời lúc ăn cơm, thuật từ đầu đến cuối cho Tần Du .
Lúc , còn nhại ngữ khí và cách dùng từ của Cố Cẩn giống y như đúc.
Tần Du xong, mặt hổ vô cùng.
Cố Cẩn đang cái gì ? Sao lúc nào cũng nhấn mạnh với khác về mối quan hệ của cô và ?
Lý Chi Minh gì cả, đột nhiên thốt câu đó, đúng là bình thường thật.
“ . . Anh đúng là bệnh. Em sẽ trị t.ử tế.” Tần Du ngẩng đầu trời , thật là đau đầu!
…
Trở sân, đèn dầu trong nhà chính sáng.
Cố Cẩn ở trong phòng, đang ở góc tường, ngó đông ngó tây.
Anh đang khoa tay múa chân gì đó ở chỗ bồn hoa, di chuyển sang một bên.
“Anh gì đấy?” Tần Du tới, nhíu mày hỏi.
Trước mặt ngoài thì năng lung tung, bây giờ định gì nữa?
Cố Cẩn đầu, chỉ vị trí góc tường rào: “Chỗ !”
“Chỗ ?”
“ .” Cố Cẩn chọn vị trí xong, chuyển một cục đá đến dấu, : “Lấy chỗ mốc, kéo dài , dựng một cái giàn nho, bên giàn nho trồng bốn gốc nho. Sau mùa hè, nho ăn, chỗ hóng mát. Bên cạnh giàn nho, dựng một cái chòi nhỏ, quanh chòi đặt mấy hòn đá, dời mấy chậu hoa đó. Một khu vườn nhỏ trong sân, thế là xong.”
Cố Cẩn khoa tay múa chân vị trí trồng nho, vị trí đặt hoa, hớn hở với cô.
“…” Tần Du định chất vấn tại lung tung, giờ một câu cũng nên lời, cô mấp máy môi, hỏi: “Anh ăn nho . Trồng gì?”
Vả , khu vườn nhỏ mà miêu tả, qua thấy .
Anh, một sẽ rời , nơi như để gì?
“Vì em thích.” Cố Cẩn trả lời.
“…” Như một hòn đá ném mặt hồ tĩnh lặng, b.ắ.n lên từng gợn sóng, Tần Du sững sờ Cố Cẩn.
Bởi vì cô thích, nên trồng nho?