Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 277: Bán vịt thật hăng hái

Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:48
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Thanh Liên và Mã Vang bán 30 con vịt cho Đặng Chương.

 

Mười con còn thì đặt ở một góc chợ tự do, chờ khách tới chọn.

 

Sau khi cả một buổi sáng, cô lập tức phát hiện, đ.á.n.h giá quá cao sức mua của chợ.

 

Người mua vịt đếm đầu ngón tay.

 

sức thuyết phục, giới thiệu với khách, đây là vịt diệt châu chấu, vịt ăn châu chấu nên thịt đặc biệt thơm ngon, mà lời giải thích những khách hàng tán thành, ngược còn họ xem thường cho một trận: “Mấy con vịt hùng, các cô cũng đem bán! Các cô nên nuôi chúng nó mãi chứ! Tàn nhẫn quá.”

 

Hạ Thanh Liên cố duy trì nụ mỹ, nhưng trong lòng chỉ c.h.ử.i thề.

 

Số vịt bán , đối với cô mà , mới là tàn nhẫn.

 

Điều duy nhất khiến cô chút an ủi là, chỗ vịt Triệu Triều Hà gánh tới bên cũng chẳng ai hỏi thăm, vịt nhốt kêu cạc cạc ầm ĩ…

 

Triệu Triều Hà lấy một cái lá cải quạt lấy quạt để, càng quạt càng bực bội.

 

60 con vịt, chỉ bán một con, mà còn là bán rẻ. Cô tìm một quen ở đây, hết lời ý , mới mua cho hai con. Thành cả một buổi sáng, bọn họ chỉ bán ba con vịt!

 

“Đại đội trưởng Quách, đang bận ạ? Chuyện là thế , đại đội trưởng của chúng , nạn châu chấu bây giờ coi như tạm , nhưng ông lo châu chấu , nên bảo chở ít vịt qua đây, hỏi xem các ông chuẩn một ít ? Xã viên trong công xã gà vịt, nhưng nếu bản công xã cũng vịt thì phòng chống sẽ tiện hơn. Vịt 6 hào rưỡi một cân, mỗi con 2-3 cân, khả năng ăn châu chấu của nó, đây ông cũng thấy .”

 

“Thôn Trần gia bên cạnh, lấy một lúc 40 con. Đội trưởng Trần , 20 con vịt vặn, vịt lớn thêm chút nữa, cũng gần tới Trung thu, nhiều cần. Mua về, còn thể kiếm chênh lệch giá.”

 

Tại công xã Quách gia, Tần Du nhảy từ xe của Cố Cẩn xuống, tìm gặp đại đội trưởng Quách, cùng ông bàn chuyện ăn một cách kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ.

 

Đại đội trưởng Quách , nhẩm tính, một con vịt nhiều nhất là 2 đồng, 20 con cũng chỉ 40 đồng.

 

Nếu châu chấu thật sự , tổn thất chỉ 40 đồng.

 

“Trong lồng sắt của cô bao nhiêu con?” Đại đội trưởng Quách hỏi.

 

“20 con. Con nào con nấy khỏe mạnh nhảy nhót!” Tần Du trả lời.

 

“Vậy chúng lấy hết.” Đại đội trưởng Quách sảng khoái .

 

Tần Du , : “Được. cân cho các ông ngay đây!”

 

Tần Du , đại đội trưởng Quách khỏi cảm khái, Tần Chấn Bân của công xã Linh Khê đúng là nhặt báu vật, một cô nương nuôi vịt bán vịt.

 

Không chỉ diệt châu chấu, mà còn tăng thêm thu nhập.

 

Suốt thời gian qua vịt ăn châu chấu, công xã Linh Khê chẳng tốn hạt lương thực nào.

 

Đây là buôn bán cần vốn, chỉ lời lỗ! Biết rõ công xã Linh Khê đang kiếm tiền, nhưng bọn họ cũng chỉ đành hâm mộ.

 

Một buổi sáng thêm nửa buổi chiều, Tần Du hết chín công xã lân cận, đều là những công xã đây cô từng giúp diệt châu chấu.

 

Có một công xã mua vịt, năm công xã lấy 30 con, hai công xã lấy 40 con, và thôn Quách gia lấy hai mươi con.

 

“Cố Cẩn, bán vịt thế thật hăng hái đúng ?” Tần Du xe Cố Cẩn, hóng gió hưng phấn : “Hai chúng bán 250 con vịt. Bên Lý Vệ Dân và Lương Quân chắc cũng kém.”

 

Cố Cẩn nhếch mép , cô gái nhỏ đúng là tầm thường.

 

Lại thể nghĩ cách bắt đầu từ các công xã lớn.

 

Công xã mua vịt, khỏi , tay chắc chắn hào phóng hơn nhiều so với bán lẻ ở chợ.

 

Dựa chút giao tình từ , thật đúng là thể bán gần hết vịt trong một ngày.

 

Biết cách nghĩ!

 

Giống như , đúng là một thiên tài kinh doanh.

 

Bên , Lý Vệ Dân và Lương Quân sáu công xã.

 

Cũng giống như Tần Du, họ tìm thẳng đại đội trưởng và cán bộ công xã, sức chiến đấu của đàn vịt tồi, cho dù thực sự cần vịt, nhưng nể mặt Lý Vệ Dân ngày nào cũng trông vịt, họ đều giữ thể diện. Không nhiều ít, bán tròn một trăm con vịt.

 

“Chà! Chị dâu bên bán hơn 200 con, chúng bán 100 con. Quế Trân nhà , mua ba con vịt. Còn em Hứa Trụ nữa, cũng vịt. Nếu thì ?” Lương Quân tính toán, lo lắng hỏi.

 

“Cậu lo hão. Bọn họ gánh lên trấn bao nhiêu vịt, nghĩ bán hết chắc?” Lý Vệ Dân hỏi ngược .

 

“Ý là, Hạ Thanh Liên, Triệu Triều Hà bọn họ bán hết vịt?” Lương Quân hỏi.

 

Lý Vệ Dân lười trả lời .

 

Đó là chuyện hiển nhiên ?

 

Chợ tự do tuy thể giao dịch tự do, nhưng từng quan sát việc buôn bán gia cầm sống, chỉ một ông lão bán, mỗi ngày bán ba con là khá lắm .

 

Hạ Thanh Liên và Triệu Triều Hà gánh vịt chợ tự do, đúng là tai điếc xem kịch, mù xem đèn — công cốc.

 

Chỉ cách của Tần Du là trực tiếp và hiệu quả nhất.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tìm đến các công xã lớn, lượng bán nhiều, nền tảng là họ từng giúp đỡ đây, tỷ lệ thành công cao.

 

“Chị dâu đúng là chị dâu!” Lương Quân đếm tiền bán vịt trong ngày, ước chừng hai trăm đồng bạc!

 

Công xã , mỗi con vịt bán , sẽ tính một ngày công tối đa, tức là 2 hào. Vậy là hôm nay, và Lý Vệ Dân cùng kiếm 20 đồng!

 

“Lý Vệ Dân, điều nghĩa là mỗi chúng kiếm 10 đồng ?” Lương Quân hưng phấn hỏi.

 

Lý Vệ Dân đành chịu , Lương Quân bây giờ cứ thấy tiền là y như thằng ngốc.

 

“Lý Vệ Dân, tớ hưng phấn quá, kích động quá! 10 đồng . Tớ thể mua nhiều thứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-277-ban-vit-that-hang-hai.html.]

 

“Chí khí!” Lý Vệ Dân mắng một câu.

 

Ngước mắt trời, bầu trời thật xanh, mây trắng như những sợi bông trôi lơ lửng.

 

Hắn chợt tò mò, Tần Du thế nào mà nghĩ cách bán vịt như ?

 

như một kho báu, càng tiếp xúc, càng lấp lánh chói mắt.

 

“Cũng xế chiều . Chúng về công xã thôi.”

 

……

 

Phơi nắng gắt cả một ngày.

 

Đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, Triệu Triều Hà mắng về công xã.

 

“Sau cho tám đời bà đây cũng bán đồ nữa!” Cuối cùng cô cũng hiểu, vì Tần Du sáng sớm thà ở nhà bánh bao chứ bán vịt.

 

Cái thứ vịt c.h.ế.t tiệt thì mà bán?

 

Bán ai mua !

 

Cả một ngày, chẳng mấy ai hỏi thăm.

 

Còn chê đông chê tây, chê vịt to thì cũng chê vịt nhỏ!

 

Quá đáng hơn là, chê bai một hồi xong, họ mua.

 

bao giờ chịu cái cảnh bực bội thế !

 

Quay đầu lồng vịt của Hạ Thanh Liên chỉ còn vài con, cô càng tức sôi máu.

 

Hạ Thanh Liên lạnh Triệu Triều Hà.

 

Ánh mắt đầy châm chọc đó khiến Triệu Triều Hà xù lông.

 

“Hạ Thanh Liên, mày tưởng mày lợi hại lắm , hôm nay mày bán hơn 30 con vịt, ngày mai mày cũng sẽ giống tao, một con cũng bán !”

 

“Bán ? Ngày mai . Mày bán vịt, nghĩa là khác cũng bán !” Hạ Thanh Liên khinh miệt .

 

Lúc Triệu Triều Hà cùng Mạc Thúy Liên và Tần Minh Nguyệt , cái vẻ chọn vịt kiêu ngạo bao.

 

Sáng sớm kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ t.h.ả.m hại bấy nhiêu.

 

60 con vịt, chỉ bán ba con, chắc rụng răng.

 

Nếu ngày mai Triệu Triều Hà thật sự bán vịt nữa, chợ chỉ còn cô bán, ít nhiều gì cũng bán .

 

Bán một con vịt kiếm hai hào, hôm nay bán hơn ba mươi con, là hơn bảy đồng.

 

Nói cách khác, cô kiếm tiền công điểm của cả một tháng chỉ trong một ngày.

 

Hạ Thanh Liên chút hưng phấn.

 

Từ bé đến lớn, cô bao giờ kiếm nhiều tiền như trong một ngày.

 

“Ha hả, mày tưởng mày bán thật , tao cho mày . Không chỉ mày bán , mà vịt của công xã cũng bán ! Thời buổi , ai tiền mà mua vịt ăn?”

 

Khi cô ở kinh đô, trong nhà chỉ khi nào khách quan trọng, cô mới mua thịt, mua vịt, mua gà.

 

Ngày thường cũng tiếc tiền, dám mua mấy món mặn .

 

Người thành phố sống còn tiết kiệm như , huống hồ là mấy nơi nhỏ bé như trấn huyện !

 

“Hai đừng cãi nữa, vịt chị Tần Du nhà chúng bán hết sạch !” Hai cãi vã suốt đường về công xã.

 

Còn kịp dừng chân, thấy giọng của Tần Tiểu Giang.

 

Tần Tiểu Giang tay ôm một con vịt thắng cược, tủm tỉm .

 

“Cái gì?”

 

Cậu nhóc, đang cái gì ?

 

Cả đám Triệu Triều Hà và đám Hạ Thanh Liên đều ngơ ngác.

 

Bọn họ mang 100 con vịt.

 

Công xã còn gần 350 con vịt, mà thằng nhóc 350 con vịt đều bán hết !

 

là vịt của công xã bán hết , các cần lo bán vịt nữa!”

 

, các lầm ! Trừ vịt các mang về, vịt trong công xã bán hết sạch !” Tần Tiểu Giang gật đầu chắc nịch.

 

Triệu Triều Hà kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

 

Hạ Thanh Liên vẻ mặt thể tin nổi.

 

Sao thể, bọn họ bán vịt chật vật như , ở trấn cả một ngày trời mới bán mấy con, mà Tần Du thể bán hết 350 con trong một ngày?

 

Trong tai vẫn còn ong ong tiếng vịt kêu cạc cạc cạc.

 

Sao thể?

 

 

Loading...