Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 279: Anh rể vậy mà cũng không có tiếng nói
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:50
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sân, Tần Du ghế đá, Tần Tiểu Giang mặt cô dám nhúc nhích.
Nó đắc tội với Tần Du ở chỗ nào?
Ánh mắt Tần Du nặng nề, thần sắc lạnh lùng, hỏi: “Tần Tiểu Giang, cho chị rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm qua bọn họ chị mang vịt bán , em thể bán, bọn họ tin. Em liền đ.á.n.h cược với họ, mỗi cược một hào. Cuối cùng, em thắng mười một , một đồng tiền và một con vịt!”
“Hôm nay, em cược chị thể về giữa trưa, mà còn bán hết vịt. Thế là em thắng. Tổng cộng thắng hai đồng, thêm một con vịt.”
Vốn dĩ nó khoe với Tần Du, cho cô , chính vì cô mà nó mới thắng tiền, nhưng giờ phút ánh mắt sắc bén , Tần Tiểu Giang chút run lẩy bẩy, thắng tiền rõ ràng là một chuyện oách, còn thể kiếm tiền, tại Tần Du trông hung dữ ?
“Cờ bạc vui lắm ?” Tần Du thần sắc đổi, tiếp tục hỏi.
Tần Tiểu Giang dám ngẩng đầu, yếu ớt trả lời: “Cũng… chút vui! Hôm qua em mang vịt về, em còn khen em, bệnh vẻ đỡ hơn, chị em cũng nấu cho em một bữa ngon.”
Ánh mắt Tần Du lạnh lùng.
Cô nhớ tới Tần Tiểu Giang của kiếp , kẻ luôn lêu lổng, ăn .
Kiếp , là thiên phú kiếm tiền, mà là cuối cùng nghiện cờ bạc.
Có tiền là cược, thua sạch thì kiếm tiền, tiền tiếp tục cược, lún sâu vũng bùn cờ b.ạ.c thể thoát , ý chí chiến đấu tiêu tan, biến thành kẻ ăn , suốt ngày chỉ ảo tưởng trời ban bánh ngọt.
Cuối cùng tan cửa nát nhà, bùn loãng trát nổi tường!
Thì , cái m.á.u cờ b.ạ.c của , nuôi dưỡng từ chính giây phút .
Thắng tiền, thắng vịt, trở về nhà thím Xuân và Tần Hương những giáo dục, ngược còn cổ vũ .
Dưới sự dung túng , Tần Tiểu Giang luôn cảm thấy sai, thậm chí còn thấy thắng tiền vinh quang.
Từ nhỏ nhận thức sai lệch, xây dựng giá trị quan đúng đắn, mầm non cứ thế mà mọc lệch.
“Tần Tiểu Giang, bố em thế nào?”
“Bố em mắng em, nhưng thấy em vui, ông gì nữa!” Tần Tiểu Giang đến giờ vẫn hiểu ý của Tần Du.
Rốt cuộc là cô khen nó, mắng nó?
Tần Du hừ lạnh một tiếng, liếc Tần Tiểu Giang.
“Tần Tiểu Giang, em thấy cờ b.ạ.c là chuyện ? Phải ? Nếu hôm nay em thua, em tính ? Em trả nổi tiền ?”
Tần Tiểu Giang ngẩng đầu, hì hì, may mắn trả lời: “Thì em thắng tiền còn gì?”
Thắng tiền?
Nghe cái giọng điệu !
Tần Du , con ngươi lạnh lùng: “Tần Tiểu Giang, thẳng lên cho chị! Không cợt nhả mặt chị!”
Tần Tiểu Giang run rẩy.
“Ông Trần già ở công xã bên cạnh vì cờ b.ạ.c thiếu tiền, đem chính con gái ruột của gả cho một tên lưu manh, hành hạ đến c.h.ế.t. Con trai bệnh, tiền t.h.u.ố.c thang ông đem thua sạch, con trai c.h.ế.t! Vợ tái giá! Về già nghèo đến mức ngủ chuồng bò, sống như ăn mày! C.h.ế.t nổi cái chiếu lành lặn mà quăng ngoài, dòi bọ lúc nhúc! Em cũng như ?”
“Những câu chuyện đây chị kể cho em , bao nhiêu vì cờ b.ạ.c mà tan cửa nát nhà, vợ con ly tán, em quên hết ? Em chỉ nhớ thắng chút tiền là mặt mày vênh váo, cảm thấy đắc ý lắm!”
“Đó là chính đạo ?”
Tần Du hỏi.
“ em cũng trộm cắp gì?” Tần Tiểu Giang lí nhí như muỗi kêu.
Rõ ràng là phục.
“ em đang cờ bạc! Cờ bạc là tệ nạn xã hội, rối loạn trật tự công tác bình thường, tổn hại hạnh phúc gia đình, chậm trễ tương lai của bản , là điều mà kỷ luật Đảng và pháp luật nhà nước cho phép.”
Tần Du con ngươi chớp chằm chằm nó, nghiêm khắc dạy dỗ: “Làm đường đường chính chính, dùng lao động cần cù của để kiếm tiền. Chứ đường tắt, suốt ngày mơ, chỉ nghĩ đến việc mát ăn bát vàng. Nếu em cảm thấy sai, chị sẽ bảo rể em đạp xe lên đồn công an, kêu cảnh sát bắt em ! Cho tù một thời gian, cải tạo cho !”
Tần Tiểu Giang sợ đến run rẩy.
“Biết sai ?” Tần Du hỏi.
Tần Tiểu Giang đó vẫn cảm thấy uất ức, trả lời.
Tần Du hít một thật sâu, : “Nếu sai, thì đó cho chị, cho thẳng! Tự kiểm điểm !”
Dạy dỗ Tần Tiểu Giang xong, Tần Du bếp.
Cô thịt một con vịt, lấy trong hũ dưa một củ cải muối chua.
Không bao lâu , một đĩa vịt tiết canh màu vàng óng, thơm nồng dọn .
Một đĩa củ cải muối chua xào thịt hấp dẫn.
Cuối cùng là một đĩa rau măng tây.
Ba món ăn bày sân, chiếc bàn đá gốc cây.
Sắc hương vị đều đủ cả.
Đặc biệt là món củ cải muối chua, khiến ứa nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-279-anh-re-vay-ma-cung-khong-co-tieng-noi.html.]
Tần Tiểu Giang mà thèm nhỏ dãi, đồ ăn Tần Du nấu ngon tiếng!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
nó xem nhẹ mức độ trừng phạt của Tần Du.
Trên bàn đá bày ba bộ bát đũa, Tần Tiểu Giang nghĩ đủ , chắc cũng thể xuống ăn cơm, thì Hắc Cẩu T.ử từ trại heo xuống.
“Chị, chị mời em ăn cơm ?” Lý Chấn Vũ đồ ăn bàn, kinh ngạc hỏi.
“Không mời em ăn cơm, thì gọi em gì?” Tần Du hiền hòa.
“Trông ngon quá.” Lý Chấn Vũ đặt m.ô.n.g xuống.
“Vậy ăn .” Tần Du tự động lờ Tần Tiểu Giang, cùng Cố Cẩn, Lý Chấn Vũ bắt đầu ăn.
Lý Chấn Vũ hỏi Tần Du xảy chuyện gì, nhưng vô cùng phối hợp mà gắp một cái đùi vịt lên, c.ắ.n một miếng, vẻ mặt thỏa mãn : “Wow, đùi vịt ngon quá! Thịt mềm, giòn, thơm.”
“Món củ cải muối chua xào thịt cũng siêu ngon. Vừa chua cay, ngon hết sẩy.”
“Món rau xanh cũng ngon. Ngọt thanh, giòn mà sống, chín mà nhũn.”
Lý Chấn Vũ ăn mô tả.
Thằng nhóc mồm mép thì ba hoa, nhưng khả năng chọc tức khác thì vô cùng lợi hại.
Mỗi món ăn đều nó mô tả một cách hảo, kích thích vị giác, khiến chảy cả nước miếng.
Lại thêm cái dáng vẻ ăn uống thỏa mãn của nó, Tần Tiểu Giang bên cạnh gần như .
Món ngon thấy , ngửi thấy , bụng thì kêu ùng ục, nhưng chỉ thể trơ mắt mà ăn…
Nó cầu cứu sang Cố Cẩn, Cố Cẩn cũng liếc nó một cái, cái công phu trị của Tần Du, đúng là cao tay…
Quay đầu Tần Du, Tần Du chỉ lạnh lùng liếc một cái.
Cố Cẩn lập tức cúi đầu, gì, tiếp tục ăn cơm.
Tim Tần Tiểu Giang tan nát, ngay cả rể thanh niên trí thức cũng tiếng , nó… chỉ thể trơ mắt Lý Chấn Vũ ăn hết một bát cơm, ăn thêm bát nữa, thêm bát nữa…
Đồ ăn bàn, hết một đĩa, hết một đĩa… Cuối cùng khi cả ba đĩa đều trống trơn, nước mắt nước mũi Tần Tiểu Giang chảy ròng ròng.
Lý Chấn Vũ buông đũa, ợ một cái…
Tiếng ợ như một cây búa tạ, một nữa giáng nát trái tim Tần Tiểu Giang.
Lý Chấn Vũ ăn xong , mà chừa cho nó một chút gì…
“Tần Tiểu Giang, sướng ?” Tần Du buông bát đũa, ngước mắt hỏi Tần Tiểu Giang đang .
Tần Tiểu Giang bĩu môi, : “Khó chịu.”
“Vì khó chịu?”
“Vì chị phạt , còn chị phạt cho ăn cơm.”
“Chị vì phạt em?”
“Vì cờ bạc!”
“Cờ bạc đúng sai?”
“Không đúng.”
“Không đúng ở chỗ nào?”
“Là tệ nạn xã hội, rối loạn trật tự công tác bình thường, tổn hại hạnh phúc gia đình, chậm trễ tương lai của bản , là điều mà kỷ luật Đảng và pháp luật nhà nước cho phép. Sau c.h.ế.t, chỉ thể chiếu rách quấn quăng .” Tần Tiểu Giang trả lời.
“Sau còn cược ?”
“Không cược.”
“Nếu em , em thể tiếp tục cược. Em sẽ trả lời thế nào?”
“Không cược.” Tần Tiểu Giang kiên định đáp.
Đến lúc , sắc mặt Tần Du mới dịu xuống, : “Ngồi xuống .”
Tần Du dọn bát đũa bàn đá bếp, bưng đồ ăn và cơm để dành từ sáng sớm , đặt lên bàn, : “Ăn cơm .”
Giọng cô cũng hẳn là , nhưng Tần Tiểu Giang thấy như tiếng trời.
Vịt muối đúng là ngon như Lý Chấn Vũ .
Củ cải muối chua xào thịt đúng là chua cay, ngon như Lý Chấn Vũ .
Rau xanh cũng thật sự ngọt thanh.
Nó ăn , trong lòng cam lòng, uất ức, khuất phục… Nó bực Tần Du bắt nó , nhưng thể từ chối sự cám dỗ của đồ ăn ngon và cơn đói.
Giờ phút nó cũng thực sự hiểu sự nghiêm khắc của Tần Du, mãi cho đến nhiều năm , khi nó ở ngã rẽ cuộc đời, thua đến tan cửa nát nhà đó gầy dựng sự nghiệp, nó mới hiểu tam quan của chị Tần Du nó ngay thẳng đến mức nào.
Cũng mới hiểu , bữa cơm mà nó cảm thấy ăn trong tủi nhục và cam lòng , ảnh hưởng đến nó rốt cuộc lớn đến .