Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 311: Cho nên, có muốn không?

Cập nhật lúc: 2025-11-20 09:14:41
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Cẩn nhắm mắt, lông mày rậm, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, thở của , nhịp thở của , gần cô đến … Hơi ấm của thấm da thịt cô, tim Tần Du đập thình thịch, đập đến mức gần như thở nổi.

 

“Cô tưởng cưới sẽ yêu cô ? Nằm mơ ! c.h.ế.t cũng yêu cô!” “Dì ơi, con thích Tần Du. Từ đầu đến cuối đều thích.” “ là thanh niên trí thức thành phố, thể ở đây cả đời! càng thể một con bé nhà quê lỡ dở cả đời.” “ và Tần Du, giờ đều là cô bám riết lấy !”

 

Trong đầu đột nhiên vang lên những lời của Cố Cẩn ở đời . Từng câu từng chữ, đ.â.m tim. Tần Du đột ngột mở bừng mắt, chằm chằm đàn ông đối diện. Mỗi một chữ, mỗi một câu , như một thanh kiếm sắc, một nữa hung hăng cắt nát, băm vằm cô, Tần Du đau đến hít thở thông.

 

“Tránh ! Cố Cẩn, cút ngay cho !” Tần Du dùng hết sức đẩy Cố Cẩn , giáng mạnh một bạt tai lên mặt Cố Cẩn. “…” Cố Cẩn thể tin nổi Tần Du. Vừa mới, còn đang . Vừa mới, cô còn đang đùa với , mắt đầy ý … Giờ phút , mắt cô là lạnh lẽo, như kẻ thù, hận đến thấu xương.

 

“Cố Cẩn, cút ngay cho ! hận ! Anh đừng xuất hiện mặt nữa.” Tần Du dùng hết sức gào lên. “…” Cố Cẩn. Tần Du như đột nhiên biến thành một khác, rõ ràng là cô đ.á.n.h , nhưng cô sụp xuống đất nức nở. Bên ngoài trời bắt đầu mưa to, tiếng của cô hòa lẫn trong tiếng gió, tiếng mưa, càng thêm thê lương và tuyệt vọng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Bên má cô tát bỏng rát, Cố Cẩn lẳng lặng cô. Bị phụ nữ đánh, nếu là Cố Cẩn của , chắc chắn sẽ tát , nhưng giờ phút , tài nào nhấc chân lên nổi. Bởi vì, cô , đau lòng. Cô thật sự đau lòng, thật sự tuyệt vọng. Tiếng của cô khiến hít thở thông, thể hô hấp, mỗi một sự tuyệt vọng của cô, đều khiến tuyệt vọng. Hắn đột nhiên phát hiện, đối mặt với Tần Du như thế , . Sự bất lực khiến trở nên bực bội, kéo Tần Du từ đất lên, giữ chặt vai cô, trừng mắt cô: “Tần Du, em rõ cho ! Anh rốt cuộc đắc tội gì với em!”

 

“Bởi vì là thanh niên trí thức thành phố, thể ở đây cả đời, thể ở cùng con bé nhà quê cả đời.” “Anh , c.h.ế.t cũng yêu .” “Anh yêu . Anh , giữa , nay đều là bám riết lấy .” “Nếu nay đều là tình nguyện, tại hôn ? là công cụ của ?” Tần Du khàn giọng gào . Lại biến trở về như đời , lúc thì tùy ý giày vò cô, cần thì vứt như giày rách ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-311-cho-nen-co-muon-khong.html.]

Cố Cẩn trừng mắt Tần Du, cô sắp điên , nhưng cảm thấy còn điên hơn cô. Lúc mới kết hôn, cũng vui vẻ gì, cảm giác ép buộc, nhưng bao giờ những lời như . “Tần Du, em ! Nhìn !” Cố Cẩn ghì chặt cô ngực. Đôi mắt Tần Du hoảng loạn. Cố sức giãy giụa. Giãy giụa đến kiệt sức. Cô cảm thấy mất hết sức lực. Yếu ớt ngẩng đầu Cố Cẩn. Đôi mắt Cố Cẩn sâu thẳm, như một đại dương mênh mông, trong mắt thấy bất kỳ sóng gió nào, cô thậm chí thể thấy đáy mắt , đáy mắt cô… Một đôi mắt, chỉ cô. Đôi mắt bình tĩnh mà thâm trầm đó, khiến cô phân biệt Cố Cẩn rốt cuộc là Cố Cẩn nào.

 

“Tần Du, em cho kỹ đây. Em là vợ của . Trong mắt chỉ em, trong lòng chỉ em.” “Tần Du, em cho rõ! Anh Cố Cẩn, bao giờ những lời như . Anh trân trọng em, bao giờ coi em là công cụ.” “Giữa chúng , là bám riết lấy em, theo đuổi em. Không em bám riết lấy .” “Anh Cố Cẩn, cuộc đời , những ngày vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, là những ngày ở bên em. Những ngày tháng , cũng em ở bên, mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây!” Giọng trầm thấp của Cố Cẩn từ từ vang lên, trầm ấm, đầy từ tính, vẻ mặt nghiêm túc, chân thành. Nói một câu, đều khắc sâu tim Tần Du, từ từ xoa dịu vết thương lòng của cô.

 

“Anh là Cố Cẩn ? Thật sự là Cố Cẩn ?” Tần Du run rẩy, mặt đầy vẻ mờ mịt, hoảng loạn: “Cố Cẩn thể những lời như ?” “Anh là Cố Cẩn, Cố Cẩn bằng xương bằng thịt. Em mơ.” Giọng Cố Cẩn trầm thấp, đầy từ tính, vô cùng mê hoặc.

 

Trái tim run rẩy của Tần Du từ từ bình : “Em mơ.” “ .” “Cho nên, là Cố Cẩn. Cố Cẩn mới cưới em lâu.” “ .”

 

Tần Du ôm mặt nức nở, cô sai . Đời đời . Cố Cẩn đời bao giờ cùng cô việc, mặc kệ cô đều mặc kệ, thậm chí còn cản cô kiếm tiền. Cố Cẩn đời , mặc kệ cô gì, đều ở bên cạnh. Lôi Sườn Núi bắt cóc cô, phế gã. Thím Lữ bắt nạt cô, trực tiếp đưa cho bà một sợi dây thòng lọng. Cô cướp, đầu tiên xông lên… Hắn dung túng cô, chiều chuộng cô… Hắn cũng phản bội cô, cô vẫn luôn cho rằng nửa đêm ngoài là lêu lổng, thật , đang xây dựng đế chế thương nghiệp của , đó cung cấp điều kiện ưu đãi nhất để cô bán vịt muối tương… Tần Du cổ họng nghẹn ngào, cứ nghĩ, là điểm của . Cố Cẩn của đời … Cô lấy chuyện đời để trút giận lên của đời , thể như ? Tần Du ngơ ngẩn : “Cố Cẩn, thật chứ? Thật sự yêu em ?”

 

“Thật sự. Yêu.” Cố Cẩn gật đầu, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh mê , giọng trầm thấp càng thêm gợi cảm, khàn khàn: “Cho nên, ?” “Có thể ?” Tần Du khóe miệng run run. “Có thể.” “Cho nên, ?” “Muốn.”

 

Cố Cẩn hôn xuống, Tần Du nhắm mắt … Ngoài cửa sổ sấm thu rền vang, khí lúc lên cao, lúc xuống thấp len lỏi qua , trong nhà cầm sắt hòa minh, khung cảnh uốn lượn, ấm áp hòa hợp…

 

 

Loading...