Hai ăn cơm, ai với ai câu nào. Không khí giằng co.
Tần Du ngừng tự cổ vũ , đừng tức giận.
So với cảm giác bực bội trong lòng cô, dáng vẻ Cố Cẩn ngay ngắn ăn cơm bàn, vẻ vô cùng ung dung bình thản.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngày hôm Cố Cẩn sáng sớm lên trấn, Tần Du thấy tiếng động, nhưng dậy.
Cố Cẩn thích thì !
“Anh Cố, hình như Lương Quân cũng đang tò mò về chúng .” Trên con đường tối đen, Hứa Trụ đạp xe với Cố Cẩn: “Hôm nay đến giao tương vịt muối sớm hơn khi, lén kéo em hỏi, mỗi ngày ở chỗ em gì? Còn , chị dâu là tệ, bảo đừng tổn thương chị .”
“Dạo , thời gian buổi tối về nhà nhiều, chắc họ tưởng phụ nữ khác ở trấn. Hay là, chúng thật với chị dâu ? Nói cho chị , chúng dạo đang việc cho đội trưởng Hoàng?”
Hứa Trụ thương lượng với Cố Cẩn.
Cố Cẩn đầu, nặng nề một cái.
Hứa Trụ cho giật , vội vàng tự vả mặt một cái: “Mình đang nghĩ cái gì ? là sống nữa mà.”
Họ việc cho Hoàng Sâm Tắc là ký thoả thuận bảo mật.
Hợp đồng là để đảm bảo quyền lợi hai bên, nhưng thực tế là để bảo vệ họ.
Những kẻ mà Hoàng Sâm Tắc đối mặt đều là bọn bắt cóc tàn bạo, vô nhân tính nhất, nếu bọn chúng họ đang giúp đỡ, chắc chắn sẽ tha cho họ. Người nhà của họ cũng sẽ liên luỵ.
Lần chuyện Tiểu Cầm và Tần Du cùng bắt, nhớ vẫn còn thấy sợ.
Không thể, tuyệt đối thể để xảy sai sót kiểu nữa!
“Giấu họ là nhất, bằng họ sẽ càng lo lắng!” Hứa Trụ rốt cuộc cũng nghĩ thông.
“Ừ.” Cố Cẩn gật đầu.
“ cũng , xong hôm nay, chắc là còn chuyện gì nữa, đến lúc đó thể ăn Tết ngon lành!”
Hứa Trụ với vẻ đầy mong đợi.
Ở cùng Cố Cẩn lâu như , cảm thấy cuộc đời còn u ám như .
Làm ăn buôn bán kiếm tiền.
Bệnh câm của Tiểu Cầm cũng chữa khỏi.
Mấy kẻ bây giờ cũng dám hung hăng ngang ngược.
Nếu như quan hệ với thím cũng hoà giải nữa thì càng mỹ, định Tết sẽ mua nhiều đồ đến biếu thím.
“Anh Cố, Tết , định đưa chị dâu về Kinh Đô ?” Hứa Trụ hóng chuyện hỏi.
“Ừ.” Cố Cẩn gật đầu, nếu hôm nay họ thuận lợi thành nhiệm vụ.
So với việc chiến trường thật sự, việc hỗ trợ trong thời gian , đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Anh Cố, lợi hại thật. Mấy cái mật mã liên lạc mà quân chính quy cũng giải , tay , nhanh chóng giải quyết dễ dàng. Nếu chúng danh phận, với năng lực xuất sắc của , khẳng định sẽ ghi công!” Nhắc đến chuyện hỗ trợ Hoàng Sâm Tắc, Hứa Trụ càng thêm sùng bái Cố Cẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-452-moi-thu-deu-tinh-thong.html.]
Thật ngờ, Cố Cẩn ngoài việc giỏi buôn bán, còn trí nhớ và năng lực tư duy kinh .
Thanh niên trí thức từ Kinh Đô xuống quả nhiên giống , thứ đều tinh thông.
Cố Cẩn khẽ thở dài, giọng trầm xuống: “Anh Trụ, danh phận cũng chắc là chuyện . Có thể sống sót, âm thầm trở thành ích, là hạnh phúc lắm !”
Hứa Trụ hiểu lắm.
Anh theo Cố Cẩn đến đây việc, thể nhiều, nhiều nhất là bảo vệ Cố Cẩn.
Bởi vì lý lịch của trai , tự hào về những gì , cảm thấy cống hiến chút gì đó cho nhân dân và đất nước, sự hổ thẹn của nhà họ Hứa cũng bớt một phần.
“Anh Cố, đúng.”
Công việc tiến triển thuận lợi.
Cố Cẩn căn cứ tình báo Hoàng Sâm Tắc , nhanh chóng tìm vị trí của kẻ ác mang vật phẩm phi pháp từ nước ngoài về, Hoàng Sâm Tắc một nữa đại thắng.
“Đồng chí Cố, đồng chí Hứa! Cảm ơn sự hỗ trợ của hai đồng chí trong thời gian qua! Hai đồng chí bảo vệ sự an cho nhân dân huyện Linh Khê.” Hai khỏi phòng, thì gặp Hoàng Sâm Tắc trở về.
“Đội trưởng Hoàng, chúng lấy tiền việc, đôi bên cùng lợi. Không cần cảm ơn.” Cố Cẩn lạnh nhạt .
Hoàng Sâm Tắc bộ dạng nghiêm túc, chỉ vì tiền tài của một tiểu thương của Cố Cẩn, thoáng chốc bật , phụ hoạ: “! là như .”
“Đội trưởng Hoàng, tạm biệt. Chúc Tết Âm lịch vui vẻ!”
“Tạm biệt! Hai đồng chí cũng .” Hoàng Sâm Tắc Cố Cẩn và Hứa Trụ rời , bóng lưng họ xa dần, khoé miệng khỏi nhếch lên.
Tổ quốc tuy còn mỹ, cũng thực sự yên , nhưng những thanh niên nhiệt huyết như họ, giàu mạnh là chuyện sớm muộn.
Ý nghĩ ông phấn chấn, trở về phòng việc, ông nhanh chóng gửi một bức điện báo cho lão lãnh đạo ở tận Kinh Đô: “Tổ quốc giàu mạnh sắp tới. Binh lính của ngài, nhục sứ mệnh. Chúc mừng năm mới.”
Giờ phút , lão lãnh đạo đang chơi cờ cùng ông nội Cố Cẩn, nhận điện báo, trong lòng phấn chấn và vui mừng: “Cố lão, tình hình của Cẩn Nhi vẻ hồi phục tệ.”
Ông nội Cố Cẩn nhíu mày, : “ ngoài lâu như , bà già nhà chắc đang giận . về đây.”
“…” Lão lãnh đạo.
“ . Hồ sơ của nó phủ bụi, ông cũng nên tuân thủ lời hứa, để quá khứ của Cẩn Nhi theo hồ sơ mà niêm phong . Sau nó gì, đều nên thuận theo tâm ý của nó. Không can thiệp.” Cố lão gia t.ử hai bước, chợt đầu, nhắc nhở đồng chí lão lãnh đạo.
Cứ coi như ông ích kỷ, cứ coi như ông giác ngộ một .
“ nhớ .” Lão lãnh đạo trả lời.
Chỉ là hạt giống thực sự quá , ông đúng là nỡ.
Cố Cẩn một mạch về trấn Linh Khê, cũng vì , gặp Hoàng Sâm Tắc xong, chỉ về nhà.
“Anh Cố, em cảm giác phía chúng , đang theo dõi.” Hứa Trụ đạp xe một lúc lâu, đột nhiên với Cố Cẩn.
“?” Cố Cẩn bóp phanh xe, thắng gấp, đầu , phía thấy gì cả.
Tần Du đang trốn trong một con hẻm nhỏ, hoảng vía vỗ ngực, nguy hiểm thật, suýt nữa thì Cố Cẩn và Hứa Trụ phát hiện, may mà phản ứng nhanh, rẽ đủ linh hoạt.