Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 485: Đi vào lòng người
Cập nhật lúc: 2025-11-24 07:56:03
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm Tần Du dậy thật sớm, khi chuẩn phòng bếp, phát hiện Cố Cẩn đem bữa sáng chuẩn xong, bộ đều đặt ở lồng hấp trong phòng bếp. Nhìn thấy bánh bao, bánh quẩy giống như ngày hôm qua, tâm tình tức giận hôm qua của Tần Du nháy mắt chuyển . Anh đây là lo lắng, cô sáng sớm dậy liền bữa sáng, sẽ mệt?
“Buổi sáng bà nội sẽ đến, em bồi bà một chút. Anh buổi sáng chút việc, giữa trưa trở về. Buổi chiều hẹn Lý Vệ Dân, học viện y xem, dạo một chút.” Cố Cẩn dặn dò Tần Du xong, bước chân nhẹ nhàng khỏi sân.
Sau khi Cố Cẩn ngoài, Tần Du rõ ràng cảm thấy Khương Khởi Lệ cùng Julie xem cô ánh mắt thực , nhưng vì bà nội Cố đối với cô vô điều kiện yêu thích, hai trừ bỏ âm dương quái khí hai câu xuôi tai, cũng gì cô.
“Vợ Cố Cẩn.” Sau bữa sáng, Ôn Tuyết Vi ở bên ngoài kêu Tần Du.
Tần Du thanh âm, ngoài, ôn hòa chào hỏi: “Bác Ôn.”
Ôn Tuyết Vi chờ đợi ngượng ngùng hỏi: “Vợ Cố Cẩn, con hiện tại thời gian ?”
“Có ạ. Bác ở nhà chờ con, con lập tức qua đây.” Tần Du hiểu ý, nhà cầm một lọ tinh dầu.
“Bác Ôn, tay bác tê là bởi vì viêm quanh khớp vai, con giúp bác khơi thông một chút. Lát nữa con dạy bác ba động tác, bác mỗi ngày kiên trì, nửa năm lúc , sẽ cải thiện lớn.” Tần Du một bên giúp Ôn Tuyết Vi mát xa, một bên .
“Thật là cảm ơn con. Ta tổng cảm thấy, tay con ấn đến , liền thoải mái đến đó.”
“Bác Ôn, là con cảm ơn bác mới đúng.” Tần Du trả lời.
“Cố Cẩn đứa nhỏ , là nó lớn lên. Trước nó thực ngoan, cha nó , nó kiếm tiền, thường xuyên để ở chỗ , bảo trông giúp, nó lúc đó mới hai ba tuổi, nháo, ở bậc cửa, ngoan ngoãn, cũng gây chuyện. Đứa trẻ đặc biệt đáng yêu. Sau nó , tính tình nó liền đổi lớn. Thật đau lòng.” Ôn Tuyết Vi đến Tần Du liền tưởng về Cố Cẩn.
Tần Du lẳng lặng , hỏi: “Anh ngoan như , vì cái gì ?”
“Nguyên nhân cụ thể cũng rõ ràng lắm.” Ôn Tuyết Vi thở dài một : “Nó khi còn nhỏ đáng yêu , gặp liền tủm tỉm. Sau tính tình đổi nhiều. trở về, đến nó . Đứa nhỏ rộ lên, thật là mắt.”
Cái cho Tần Du chút ngờ tới, nghĩ tới Cố Cẩn thường xuyên căng chặt mặt, vẻ mặt đạm mạc cao ngạo, khi còn nhỏ sẽ thực . Anh như vầy, so với khi còn nhỏ, thật đúng là sự tương phản dễ thương. Cố Cẩn trong miệng Phan Giai Di cùng Cố Cẩn trong miệng Ôn Tuyết Vi kỳ thật đều khác mấy, mặc kệ nghịch ngợm ngoan ngoãn, đều thực đáng yêu. Cô thích các bậc cha chú về chuyện khi còn nhỏ của Cố Cẩn. Như sẽ cảm thấy chính hiểu từ nhỏ đến lớn.
“Mẹ, xem phụ nữ nông thôn . Nhà ở, chạy sang nhà khác. Không thích ở nhà , thì con dâu nhà khác luôn .” Julie một bên c.ắ.n hạt dưa một bên liếc xéo nhà họ Ôn.
“Julie, con ít thôi. Lát nữa bà lão tới, khẳng định sẽ mắng con một trận!”
“Mẹ, con thật sự một chút đều thích cô . Hy vọng cô cùng Cố Cẩn sớm một chút chia tay.”
“Cho im miệng! Miệng cửa ? Cái gì cũng !” Khương Khởi Lệ quát lớn Julie, : “Họa là từ miệng mà . Về đừng bừa, ý tưởng gì, thì giấu kỹ cho !” Ngày tháng còn dài, mong bọn họ nhiều , nhưng sẽ ! Tuy Cố Cẩn cùng Tần Du hai hiện tại thoạt , nhưng lấy con mắt của từng trải như bà , bà cảm thấy bọn họ hai lâu dài. Không vì nguyên nhân gì, cảm giác cứ như !
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-485-di-vao-long-nguoi.html.]
Cố Cẩn buổi sáng tìm Sầm Luân. Sầm Luân lâm thời khám bệnh tại nhà, ở bệnh viện. Biết hôm nay tới, Sầm Luân riêng dặn dò , lấy báo cáo kiểm tra của 2 ngày . Cố Cẩn chán ghét các loại kiểm tra, càng thích các loại báo cáo. Những cái báo cáo chỉ đơn giản , yêu cầu định bệnh tình nọ. Vốn , nhưng thấy tới bệnh viện, vẫn là lấy, để Sầm Luân khỏi lải nhải.
“Bác sĩ, cái là ý tứ gì?” Cố Cẩn đến một tờ báo cáo của liệu bình thường, liền hỏi bác sĩ chủ nhiệm khoa. Những lời tiếp theo của bác sĩ, trực tiếp sốc.
“Gan là cơ quan dây thần kinh cảm giác đau, một khi phát hiện , tình huống liền tương đối xong. Tình huống của đồng chí, căn cứ các chỉ khách quan mà xem, là tương đối giai đoạn cuối. Đồng chí, hiện tại viện trị liệu ?”
“Ông cái gì? Ung thư?” Cố Cẩn thanh âm chút định: “ thể ăn thể uống, trừ bỏ ngủ lắm. Cứ như , liền đến thời kì cuối?”
“Báo cáo biểu hiện chính là như thế.”
Đầu Cố Cẩn ong ong ong ong, đây sợ là đang giỡn với : “Nếu là trị liệu, sẽ thế nào?”
“Phản ứng trị liệu hiện tương đối , nếu tham gia điều trị mà các điểm tích tụ cũng lý tưởng, khối u khẳng định sẽ dần dần thu nhỏ hoại tử. Hoặc ít nhất thể khống chế nó tiếp tục tiến triển, như kéo dài thêm một hai năm sinh mệnh cũng là khả năng.”
Kéo dài một hai năm? “Nếu là trị liệu?”
“Dự tính thời gian sinh tồn thể ở nửa năm đến một năm.”
“……” Sét đ.á.n.h giữa trời quang đại khái chính là như . Cố Cẩn khỏi bệnh viện, trong đầu tới tới lui lui, đều vang lên một thanh âm, nửa năm đến một năm thời gian.
Rất nhiều , tưởng cùng chiến hữu của cùng c.h.ế.t ở chiến trường, thậm chí, tưởng cách bọn họ gần một ít, càng gần một ít. Khi phát hiện, bệnh tật đột nhiên buông xuống, thời gian còn nhiều, nháy mắt cảm thấy cuộc đời dường như biến thành một trò . Anh sợ hãi quên bọn họ, vẫn luôn nhớ kỹ bọn họ. Kia hiện tại ? Anh nếu thật sự c.h.ế.t, ai còn thể nhớ rõ bọn họ từng đến, từng vì tổ quốc mà đổ máu? Anh c.h.ế.t như , đại trượng phu c.h.ế.t oanh oanh liệt liệt, c.h.ế.t vì bệnh tật cảm giác giống như một kẻ đào binh, giống một kẻ yếu đuối. Cố Cẩn cầm báo cáo kiểm tra của , ở ghế bệnh viện, thật lâu , mới lên.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
……
Giữa trưa. Tần Du cùng Hoa tỷ cùng một bữa cơm Trung Quốc mỹ vị. Hồ Cúc đến mỹ thực bàn nữa vui như hoa, cháu dâu của bà thật tồi, đồ ăn càng tồi. “Cẩn Nhi thật giữa trưa trở về ăn cơm ?” Mọi ở bàn cơm, đợi lâu, cũng thấy Cố Cẩn trở về.
“ .” Tần Du gật đầu: “Bà nội, bà đói bụng, ăn . Con chừa cho ít đồ ăn.”
“Được.” Ăn cơm xong, Cố Cẩn vẫn thấy trở về.
“Du Nhi, cùng bà nội ngoài dạo tiêu cơm.” Hồ Cúc lôi kéo Tần Du, : “Thuận tiện chờ thằng cháu trai chuyện giữ lời của . Con đang lo lắng cho nó ?”
Tần Du cúi đầu, chút ngượng ngùng. Chỉ là cảm thấy chút bất an rõ lý do, cảm giác tới đầu đuôi, hề lý do.
“Xem, trở .” Hồ Cúc .
Tần Du theo tầm mắt Hồ Cúc qua, bên ngoài nhà, Cố Cẩn tay xách một cái túi lớn, giày da màu đen đạp lên con đường tuyết dọn dẹp, phát tiếng “cót két cót két”, bước chân nhanh chậm, dáng cao dài. Ánh mặt trời, tuyết trắng, mái hiên cao thấp, tường vây, cành cây trơn bóng trong sân, dáng vẻ , ý trong đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt, Tần Du thật lâu thấy như , tươi tuy nhạt, thể hòa tan băng tuyết mùa đông, trong thoáng chốc, cô dường như cảm giác đột nhiên trưởng thành, bộ sinh mệnh, tràn đầy tinh thần phấn chấn, cũng tang thương, thậm chí còn một loại cảm giác trầm trọng khi trưởng thành. Anh cứ như từng bước một, trực tiếp lòng cô.