Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 497: Tại sao không có gì cả!

Cập nhật lúc: 2025-11-24 09:18:35
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chỉ là lúc chị tới, nước ngoài. Chị nản lòng thoái chí, trở về trấn Linh Khê, 2 năm tham gia thi đại học, đỗ học viện y, trở thành bác sĩ hàng đầu trong nước, phòng khám riêng của . Vì cứu , chị xây dựng nên bệnh viện nổi tiếng trong và ngoài nước .”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Tần Du khó tin Lý Vệ Dân. Những gì , thật sự là quỹ đạo của cô ở đời . Chỉ là, đời cô và , hề bất kỳ giao điểm nào, ?

 

“Chị dâu, thực xin , đời lừa dối chị, chỉ Cố ca, mà còn .” Lý Vệ Dân kể vắn tắt những chuyện ở đời , cúi đầu, giọng đầy áy náy.

 

“?”

 

“Cố ca, nước ngoài, cũng kết hôn. Tờ báo nước ngoài, là giả, đó tìm đưa cho chị. Tin tức kết hôn sinh con, cũng là bịa đặt.” Lý Vệ Dân ánh mắt sâu thẳm .

 

Tần Du khó tin hỏi: “Lý Vệ Dân, ý tứ gì? Cố Cẩn nước ngoài, kết hôn sinh con? Vậy ?”

 

“Anh c.h.ế.t.”

 

“Ầm vang!” Tần Du cảm giác như một tiếng sét đ.á.n.h thẳng xuống đầu , chấn động khiến cô ong ong, thể dừng .

 

“Cậu lừa !”

 

“Anh khi mất từng lính, theo ý nguyện của chính , an táng tại nghĩa trang liệt sĩ kinh đô. Anh , ông nội và cha của chị đều là liệt sĩ, nếu chị đến kinh đô, dịp Thanh minh lễ Tết, chị nhất định sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ viếng, táng ở nơi đó, lẽ thỉnh thoảng cũng thể 'ké' một chút tưởng nhớ của chị. Vì lo lắng chị sẽ thấy mộ bia của , thỉnh cầu tổ chức, cần lập bia.”

 

Tần Du nhớ , khi cô ở kinh đô, cứ đến tết Thanh Minh, cô luôn sẽ nghĩa trang liệt sĩ. Nhìn đến những mộ bia tên, cùng tên, cô liền dường như đến ông nội cùng cha , bọn họ đều là quân nhân, chiến sĩ, giống như các liệt sĩ chôn cất ở đây, đều là hùng đổ m.á.u vì tổ quốc. Khi cô thể về, lẽ của họ, cũng sẽ giống như cô tới bái tế liệt sĩ, cũng bái tế.

 

“Lý Vệ Dân, đừng dối. tin!”

 

“Chị nay từng tới nơi , nhưng chị chạy thẳng đến đây. Đó là bởi vì đời chị thường xuyên tới, nơi Cố Cẩn của đời .”

 

, tin!” Sao thể? Cố Cẩn thể c.h.ế.t?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-497-tai-sao-khong-co-gi-ca.html.]

 

cũng tin. đây là sự thật! Mộ của , ở ngay ngôi đầu tiên khi bước nghĩa trang. Anh , dùng sự nghiêm túc và long trọng của một chiến sĩ, để nghênh đón đến thăm bọn họ. Kỳ thật, chỉ hy vọng khi chị bước , thể thấy mộ của đầu tiên.”

 

Hàng đầu tiên của nghĩa trang liệt sĩ, một ngôi mộ liệt sĩ vô danh, ở ngay phía , phần mộ, nhưng bia bất kỳ chữ nào. Bác trông coi nghĩa trang từng với cô, những liệt sĩ, tuy tên, nhưng hiện tại thể khắc lên bia, nhưng sẽ một ngày, văn bia của họ nhất định sẽ khắc lên. Cho nên, mỗi cô cúi đầu, một khối mộ bia… khác, mà chính là Cố Cẩn?

 

Tần Du hốt hoảng nghĩa trang liệt sĩ. Đứng ở ngôi mộ đầu tiên mà đời bước thể thấy, nơi đó, trống , ngoài tuyết đọng , gì cả, chỉ là một đất bằng phẳng.

 

“Lý Vệ Dân, nơi gì cả!” Gió bắc rít gào, tuyết rơi từng mảnh, đậu , rét buốt thấu xương. Tần Du mắt mảnh đất trống . Nơi gì cả. Vậy nghĩa là, sẽ ? Người đó, là Cố Cẩn?

 

“Tại nơi gì cả?” Tần Du kinh hoảng thất thố hỏi. Người cô tưởng nhớ là liệt sĩ! Không Cố Cẩn, Cố Cẩn!

 

. Không gì cả. Chị dâu, hiện tại gì, là chuyện . Nơi về cũng sẽ mộ, sẽ giống như đời của chúng .” Lý Vệ Dân nghẹn ngào, đỡ Tần Du từ mặt đất dậy.

 

“Chị dâu, Cố ca bệnh. Anh cảm xúc định, chị là bác sĩ, chị hẳn là thể , mắc chứng rối loạn căng thẳng sang chấn (PTSD) thể kiểm soát. Bình thường thoạt khác gì thường, nhưng một khi kích thích, liền sẽ bùng nổ. Sau khi bùng nổ, thô bạo và thể kiểm soát.”

 

“Anh thể uống rượu, uống là say, hoặc là sẽ tỉnh. Gan của vấn đề. Đời , Tết, tìm , cho , sinh bệnh, chỉ còn đến một năm thời gian.”

 

“……”

 

“Anh chăm sóc chị thật . Sau khi c.h.ế.t, vì lo lắng chị sẽ mãi thoát khỏi bóng ma của cái c.h.ế.t, cho cho chị , bảo giúp chị tìm một đàn ông khác hơn. Anh khi c.h.ế.t, chị một lẻ loi cả đời.” Lý Vệ Dân khẽ nhếch miệng: “Hai đời, cả hai đời đều tin tưởng .” Cho dù yêu khắc cốt ghi tâm, cho dù yêu cả hai đời, cũng khả năng động Tần Du, càng dám ý nghĩ an phận.

 

“Cố ca trong chuyện tình cảm, ăn . Anh ở cùng chúng , cũng bao giờ tình nghĩa , nhưng nếu chúng thiếu tiền, đầu tiên đưa tiền tới. Nếu chúng khác bắt nạt, đầu tiên động nắm đấm. Anh tình nghĩa bao nhiêu thật, bao sâu, nhưng chúng đều cảm nhận , chúng đều nguyện ý vì sinh tử, bởi vì chân thành, nhiệt huyết, hề giữ .”

 

“Anh yêu chị, ích kỷ, chỉ dùng cách của riêng để bảo vệ chị, cho rằng , đem chị giao cho , là nơi nương tựa nhất của chị.”

 

rằng, cả cuộc đời khi , chị gặp bao nhiêu , nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể quên .” Thanh âm của Lý Vệ Dân giống như dòng suối trong, chậm rãi chảy, mát lạnh đến thấu xương, giọng mang theo sự trầm trọng và bi thống, gõ tâm hồn của mỗi .

 

 

Loading...