Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 531: Vậy anh cứ yêu đi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 04:04:51
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du và Cố Cẩn về đến nhà thì trời tối.
“Sao cứ em như ?” Về phòng, Tần Du phát hiện ánh mắt Cố Cẩn vẫn dán chặt , hề rời .
“Anh đang nghĩ, với Lương Quân may mắn đến thế?” Cố Cẩn Tần Du bằng đôi mắt sâu thẳm.
Anh lấy cô vợ, nuôi heo nuôi vịt, khám bệnh, đ.á.n.h , mười phân vẹn mười, việc gì cũng giỏi, đúng , còn kiếm tiền. Lương Quân nhặt cô vợ, cũng là một tay kiếm tiền cừ khôi, đầu óc kinh doanh.
Nhớ dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Quân lúc mới quen, thuộc kiểu hài lòng với hiện trạng, nhưng xem bấy lâu nay!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Anh dám thẳng là đang bắt nạt em ?”
“Vậy em ?”
“Không !”
“?”
“Không cho phép bắt nạt em!” Tần Du hờn dỗi phản kháng, dùng sức xoay , đẩy thể đàn ông , đó đè mạnh xuống.
Cô ở ở , từ cao xuống.
“…” Cố Cẩn sững sờ, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng nét ngạc nhiên, còn cả chiêu ?
Thật sự là... quá kích thích.
Khóe miệng Tần Du cũng nhếch lên một nụ , kiều diễm mà hoang dã, đôi mắt Cố Cẩn đăm đắm.
Máu trong sôi trào, Cố Cẩn nữa giành thế chủ động… Những khao khát đè nén bấy lâu, nháy mắt đốt cháy.
“Không cần dùng cái .” Tần Du thấy “cái bọc nhỏ” tay Cố Cẩn, liền ném sang một bên.
Bây giờ ngoài đường phát mấy thứ , cô cũng lấy mấy món từ khi nào.
Cơ thể Cố Cẩn khựng .
“Em con của , một đứa, hai đứa…” Vành tai Tần Du ửng hồng, cô ghé sát tai Cố Cẩn, thì thầm dịu dàng.
Giọng mềm mại khẽ khàng như trêu chọc từng dây thần kinh, Cố Cẩn cất giọng trầm thấp, “Bây giờ lúc…”
“Bởi vì luôn lo lắng cho cơ thể , cho nên, em m.a.n.g t.h.a.i con của ?” Trong lòng Tần Du dâng lên một cơn đau lòng buốt giá, cô nhẹ nhàng : “Bệnh của bệnh nan y, thể chữa khỏi, cũng sẽ di truyền.”
“Không . Bây giờ .” Ánh mắt Cố Cẩn kiên định đến kỳ lạ, sự cự tuyệt cũng chừa một đường lui.
Tần Du bắt gặp nét ảm đạm trong đáy mắt .
Cố Cẩn của , là kiêu ngạo và tự phụ bao, mà giờ đây, quá nhiều đắn đo.
“Vậy hứa với em.” Tần Du nghiêm túc , ánh mắt ôn hòa mà bình tĩnh: “Từ giờ trở , hãy quên bệnh tình của . Anh của bây giờ, và của ngày , gì khác biệt. Chúng nên gì thì cứ nấy. Chỉ là chút bệnh vặt, ai mà chẳng lúc ốm đau? Chữa khỏi là .”
“Em là em tin mà.”
“Anh tin.” Cố Cẩn gật đầu.
Tần Du xoa xoa cái bụng phẳng lì của : “Anh nợ em một đứa con.”
Cố Cẩn thấy m.á.u nóng dồn lên não, ánh mắt rực lên, vô cùng bất ngờ: “Cô vợ nhỏ nhà , rụt rè thế?”
“Lãnh tụ , đông sức mạnh lớn. Tính mạng là sức sản xuất hàng đầu! Đây là nghĩa vụ, là trách nhiệm. Là vì rạng danh tổ quốc.” Tần Du năng nghiêm túc.
Thật , điều cô là, mau sinh con thôi, nếu chính sách Kế hoạch hóa gia đình sắp tới nơi .
Đời , cô thấy con đàn cháu đống, cảm thấy cuộc sống thật khó khăn. đời mất một đứa con, đời mất thêm một đứa, cô bỗng nhiên thêm nhiều con. Con của cô và Cố Cẩn.
“Vợ , em học tập chính sách quốc gia thật thấu đáo... Rất tư tưởng giác ngộ...”
Có thể chuyện một cách... thanh cao thoát tục như ... Cố Cẩn một nữa vợ bằng con mắt khác.
Chỉ là, những lời , nên là đàn ông ? từ miệng cô , thấy thật... đáng yêu.
“Thầy dạy , em mới thể học .”
“...Cái , dạy em. Không dám nhận công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-531-vay-anh-cu-yeu-di.html.]
“Suy một ba, tự suy luận đấy. Phương pháp học tập mà thầy Cố dạy, em vẫn còn nhớ một ít. Cho nên, tất cả những gì em , đều liên quan đến .”
“Em đang ăn vạ đấy .”
“. Từ kiếp bắt đầu ăn vạ . Anh , em theo đó, , em đấy, hổ, chính là thích .” Tần Du bạo dạn Cố Cẩn, lông mày, đôi mắt, bờ môi .
Trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc và thỏa mãn từng . Cô mơ cũng ngờ, một ngày, cô thể bình thản, kiêng dè, chớp mắt, tham lam như .
Hắn là của cô. Là Cố Cẩn của riêng Tần Du.
“Cố Cẩn, ? Giờ phút , em vô cùng hạnh phúc. Chắc tu tám đời mới đổi kiếp và kiếp .”
Anh mỹ, nhưng em yêu c.h.ế.t mất.
Ánh mắt Cố Cẩn nóng rực, sâu thẳm, chỉ còn nụ và tình sâu của Tần Du, cất giọng khàn khàn hỏi: “Ai ?”
“Vậy cứ yêu …” Giọng phụ nữ nũng nịu, đôi mắt hạnh xinh lúng liếng như hoa, đôi môi đỏ mọng ướt át, tựa như trái cây mọng chờ hái.
Cố Cẩn thấy huyết quản căng trướng, trực tiếp cúi xuống hôn.
Tần Du mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, khi chìm giấc ngủ, Cố Cẩn mới dậy, khoác áo ngoài.
Mười phút , và Sầm Luân xuất hiện ở nhà Nhiếp Tuyết.
Nhiếp Tuyết đang ngủ say đ.á.n.h thức, hoảng loạn dậy từ giường, mới dậy, cô cảm thấy như đóng đinh, thể cử động.
Định kêu cứu, phát hiện cổ họng vô cùng khó chịu, thể hét lên, chỉ thể phát những tiếng “ư... ư... ư...” khàn đặc và khó .
“Anh, các …” Giọng vẫn thể phát , nhưng cô nhận đàn ông mặt.
Người đàn ông kéo một cái ghế, tay cầm một cây roi, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng ngóc ngách trong nhà, hàn ý tỏa bốn phía.
Là đàn ông báo tên cho cô chiều nay, Cố Cẩn.
Cô cứ nghĩ tự báo tên chỉ là để dọa cô , ngờ, cái tên thốt , tìm tới thật!
Bên cạnh còn vị bác sĩ hôm nay. Hai , một với cô , một trừng mắt cô . Như thể Hắc Bạch Vô Thường.
Cô gọi chồng dậy, nhưng đàn ông bên cạnh ngủ say như c.h.ế.t, mặc cho cô gào thét thế nào, cũng chút phản ứng.
Cố Cẩn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, mỏng môi khẽ mở: “Nói , chuyện chiều nay, là ai sai khiến?”
Nhiếp Tuyết rõ ràng cảm thấy sợ hãi đến thế, nhưng cơ thể tự chủ mà run rẩy ngừng, giọng run bần bật: “Cô, cô , cô tên là Julie…”
Cố Cẩn lạnh một tiếng, cây roi da trong tay vung mạnh xuống chiếc bàn bên cạnh.
Không là do cái bàn vốn chắc, do sức của Cố Cẩn quá lớn, cái bàn “Rắc” một tiếng, nứt toác.
Nhiếp Tuyết sợ đến tái mặt.
Sầm Luân vẫn , nhắc nhở: “Nói thật nha! Chuyện ma quỷ như , cô nghĩ chúng sẽ tin ?”
Nhiếp Tuyết giật : “ là Julie thật mà…”
Cố Cẩn nhíu mày, nửa đêm nửa hôm thế , nhiều kiên nhẫn, cây roi vung lên, quất thẳng cô .
Nhiếp Tuyết đau đến da tróc thịt bong, kêu la oai oái, dĩ nhiên, cô vẫn thể phát tiếng. Trong phòng động tĩnh lớn như , mà chồng cô vẫn tỉnh.
Sầm Luân nhíu mày thật chặt, chậm rãi : “Vẫn thật. Chiều nay tên cho cô , đúng ? Cô nghĩ cái tên của , là giấy ? Người khác thuận miệng gọi là ?”
Ánh mắt Cố Cẩn còn lạnh hơn cả tuyết đọng ngoài cửa sổ, mất hết kiên nhẫn, mở miệng: “ cho cô thêm một cơ hội.”
Nhiếp Tuyết sợ đến hồn bay phách lạc, cả run ngừng, giọng run rẩy: “Là nhà họ Triệu. Bà , nếu phối hợp, tìm cách bắt bác sĩ Tần , bà sẽ khiến cả nhà chúng thất nghiệp. chỉ nghĩ, chút chuyện , thì phối hợp một chút. Bà còn dặn, nếu sự việc thành, thì cứ sai khiến lưng là Julie.”
“À!” Gương mặt tuấn tú của Cố Cẩn lạnh băng một tia cảm xúc, thần sắc chút nghiêm , nhướng mày, từ từ dậy, nhàn nhạt với Sầm Luân một câu: “Để cô tiếp tục bệnh .”
Sầm Luân mím môi , gì.
Cứ tưởng Cố Cẩn khi ngã bệnh thì biến thành mèo, giờ xem , căn bản thể nào là mèo .
Sư t.ử hổ, dù ốm, cũng vẫn là mãnh thú, sức sát thương hề giảm.
Tuy rằng, là chính trực, nhưng đối với loại tâm địa bất chính , cảm thấy, bọn họ dùng chút thủ đoạn cũng chẳng gì sai. Vậy thì để cô bệnh tiếp . Còn về nhà họ Triệu, nghĩ cách dọn dẹp cho trò mới .