Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 537: Tuyệt đối không để anh lười biếng
Cập nhật lúc: 2025-11-25 05:03:02
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồ Cúc dáng vẻ hai vợ chồng trẻ chạy , vẻ mặt vui mừng.
“Ông ơi, quá!” Hồ Cúc cảm khái: “Đầu năm đưa Cố Cẩn về nông thôn, lòng yên, bây giờ thấy nó, lập gia đình, vợ, tính tình cũng dịu , cũng thật sự yên tâm .”
Chỉ mong con cháu thành gia lập nghiệp, khỏe mạnh bình an. Cố Cẩn bây giờ đủ.
“Cũng .” Cố Liệt gật đầu. Tuy ở nông thôn cũng gây vài chuyện, cuối cùng còn ầm ĩ đến tận đây, nhưng đều chuyện .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiếp xúc mấy ngày nay, Cố Cẩn quả thật hơn nhiều, cảm xúc cũng dễ khống chế hơn. Lãnh Nghị , vẫn khỏi.
“Nông thôn đúng là nơi . Chỉ cần nó ở đó thể sống , nó xa chúng cả đời, cũng cam lòng.”
Không gì quan trọng hơn sức khỏe.
“ bà xem cháu trai và cháu dâu bà kìa, bà nghĩ chúng nó sẽ ở nông thôn cả đời ?” Cố Liệt hỏi .
“Bọn nó tự trở về, khác với chúng sắp xếp nó trở về. Không giống !” Hồ Cúc lập tức phản bác, nghĩ nghĩ, thấy chút lo lắng, hỏi: “Sau nếu chúng nó thật sự về Kinh đô, Đỗ Chấn Hoành chắc chắn sẽ gây khó dễ. Đỗ Chấn Hoành bây giờ là một tay che trời ?”
“Hắn che nổi trời!” Cố Liệt : “ thể gây sự.”
Hôm qua phụ nữ vu cáo Tần Du hành nghề y trái phép, tối Sầm Luân về báo cáo, Lãnh Nghị tra xét những việc đó, cuối cùng tra , kẻ giật dây chính là .
“Vậy vẫn nên để chúng nó về nông thôn .” Hồ Cúc suy nghĩ . Không sợ nhắm , mà là sợ chuốc lấy phiền phức cần thiết.
“Rời Kinh đô thời gian dài, chờ chúng nó trở về, chừng thời thế ở Kinh đô đổi.” Hồ Cúc nhíu mày . Chỉ thể mong chờ như . Đỗ Chấn Hoành cũng lớn tuổi, sắp đến lúc lui về .
Cố Liệt cau mày, sự việc đơn giản như .
…
Thời đại tiền điện thoại đắt. Tần Du hai ngày đ.á.n.h điện báo về, dặn Lý Chi Minh gọi điện thoại tới. Công xã điện thoại, cuộc gọi chắc chắn là từ huyện gọi tới.
Tần Du bấm điện thoại lúc nãy lưu , gọi , liền thấy giọng Lý Chi Minh.
Tần Du vô cùng cảm động: “Lý lão , cảm ơn ông!”
Trời rét thế , cô chỉ đ.á.n.h một bức điện báo, ông liền kéo cái già chân cẳng tiện, chẳng chút do dự từ công xã lên huyện, chỉ để gọi cho cô.
“Cô bé, .” Giọng từ đầu dây bên truyền đến, một lời hàn huyên.
“Là thế ạ. Con một bệnh nhân quan trọng, gan của vấn đề, tình hình cụ thể là…” Tần Du đem nội dung kiểm tra trong báo cáo của Cố Cẩn, một năm một mười cho Lý Chi Minh : “Hiện tại, con áp dụng phương pháp Đông Tây y kết hợp để trị liệu, khi phẫu thuật, thế nào để phối hợp t.h.u.ố.c Đông y và châm cứu cho nhất?”
Lý Chi Minh sững một chút, hỏi: “Là , đúng ?”
Tần Du thấy mũi cay cay: “Vâng. Sáng sớm ông nhắc nhở, mà con nghĩ đến phương diện .”
“Không muộn.” Lý Chi Minh thẳng dậy, đó kiên nhẫn bắt đầu cho Tần Du về các yếu điểm chẩn trị.
Tần Du mượn một cây bút, ghi từng câu từng chữ ông .
Cứ mỗi phút trôi qua, ông chú phòng trực ngẩng đầu đồng hồ treo tường. Thời buổi , gọi điện thoại, cước phí đắt lắm nha… Nhà họ Cố tuy tiền, nhưng cũng chịu nổi kiểu gọi thế . Lần gọi điện thoại hết năm đồng, xót ruột thôi.
Cuộc điện thoại của vợ Cố Cẩn qua năm phút, nếu lát nữa trả tiền, ông già cũng cần nữa, lương cho cũng đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-537-tuyet-doi-khong-de-anh-luoi-bieng.html.]
ông cũng dám tùy tiện ngắt máy, chỉ thể gõ bàn một cách quy luật, nhắc nhở Tần Du.
Cố Cẩn cạnh Tần Du nhíu mày, trực tiếp ném hai tờ “Đại đoàn kết”.
Tiếng gõ bàn dừng . “…” Hào phóng! Đây chính là cả tháng lương của ông đấy!
“Lão , phiền ông với bố con và bà nội con một tiếng, chúc họ năm mới vui vẻ ạ. Còn nữa, bà ngoại chồng con ở nước ngoài mời chúng con qua đó, Tết chúng con chắc nước ngoài một chuyến, sẽ về công xã muộn hơn.”
“Được.”
“Cũng chúc ông năm mới vui vẻ. Sức khỏe dồi dào!”
“Cảm ơn cô bé. Tạm biệt.”
“Tạm biệt ạ.” Tần Du cúp máy.
Thấy Cố Cẩn đưa tiền, Tần Du che chặt túi , : “Thật , gọi điện thoại trả tiền.”
Nhớ Cố Cẩn từng ấm ức câu, tiền nhiều như , mà ai tiêu, Tần Du trêu ghẹo: “Giờ ấm ức nữa chứ?”
Cố Cẩn : “Lúc mới cảm giác đàn ông.”
“Hay là, giao hết sản nghiệp cho em ! Như , mỗi ngày đều cảm giác thành tựu.”
Tưởng Cố Cẩn sẽ từ chối, ngờ đồng ý ngay: “Được.”
Tần Du sững sờ, lập tức từ chối: “Em thèm quản! Mệt lắm! Tuyệt đối để lười biếng!”
“Anh đó, đừng hòng lười biếng! Dù cũng chịu sự quản lý của em! Vừa nãy cũng , Lý lão gần như truyền dạy hết tinh hoa của ông cho em.” Tần Du nắm tay Cố Cẩn, tâm trạng vui vẻ hơn vài phần.
Bên Phan Giai Di giải quyết xong. Trọng điểm điều trị phẫu thuật của Cố Cẩn, Lý Chi Minh tự truyền đạt cho cô. Bác sĩ Smith cũng đồng ý phẫu thuật cho Cố Cẩn.
Bây giờ chỉ còn thiếu hộ chiếu và báo cáo xin xuất cảnh của họ phê duyệt, khi những thứ đó, họ mới thể mua vé máy bay.
“Cố Cẩn, Sầm Luân , chuyện xuất ngoại thành vấn đề, là chắc chắn thành vấn đề đúng ?” Tần Du chút thấp thỏm hỏi.
Cố Cẩn cũng dám chắc, chỉ thể đáp: “Chắc là .”
Trên thực tế, việc giấy tờ của họ, quả thực xảy vấn đề, chặn .
Hiện tại sắp Tết, các cơ quan hành chính nhà nước, nhiều nơi nghỉ. Hộ chiếu và visa của họ xong, qua cửa ưu tiên. Cửa ưu tiên do Lãnh Nghị mở, nhưng khi đến khâu phê duyệt, Đỗ Chấn Hoành chặn .
“Ha hả! Gấp gáp!” Đỗ Chấn Hoành tập tài liệu từ bộ Công an trình lên, lập tức : “Vội vã nước ngoài? Cố Cẩn đây là lính, cứ đè giấy tờ . Cứ chờ Tết, các bộ ban ngành , điều tra xét duyệt xong mới phê duyệt.”
“Tiện thể tra xem, Cố Cẩn nước ngoài rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Chỉ là thăm ?”
Trong đơn xin, Cố Cẩn và vợ Tần Du nước M thăm , Tết nhất, họ ở nhà với ông bà cụ, nước ngoài thăm bỏ rơi từ nhỏ, lý do , quỷ mới tin?
“ cái là từ bên quân đội trình lên…”
“Thì ?” Đỗ Chấn Hoành lạnh giọng hỏi , mắt long lên: “Ai mà chẳng lãnh đạo cấp .”
Lãnh Nghị chặn đường con trai , chặn một tờ đơn xin của , còn thể kiện ? Thăm cũng chuyện to tát gì, thật sự sợ Lãnh Nghị to chuyện.