Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 570: Lại có chuyện ầm ĩ rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:55:34
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe khách đường dài về đến huyện lỵ Linh Khê, vặn 9 giờ sáng.

 

Tháng tư, ánh mặt trời bao phủ đại địa trong ấm, rực rỡ mà ôn hòa.

 

Bầu trời bên ngoài nhà ga trong xanh, cây cối đường đ.â.m chồi, hoa đào nở rộ, sức sống căng tràn.

 

Nhìn nhà ga quen thuộc, dòng quen thuộc, hít thở khí của tổ quốc, cả một chặng đường đến ê m.ô.n.g cũng còn thấy đau nữa.

 

“Chúng nghỉ một lát, đợi lát nữa chuyến xe về nhà.” Tần Du kéo Cố Cẩn xuống ghế dài bên cạnh, đưa khăn ướt cho lau tay: “Có khỏe ?”

 

Cố Cẩn gật đầu.

 

“Không thoải mái thì . Đừng cậy mạnh, nếu mệt, chúng huyện một tối, hẵng về công xã.” Tần Du vắt khô khăn, nhíu mày với Cố Cẩn.

 

Cố Cẩn tuy phẫu thuật hơn một tháng, nhưng cơ thể vẫn hồi phục. Ngồi máy bay thời gian dài, mệt lử, sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy mà cô thấy đau lòng.

 

Thời đại , xe chạy dịch vụ, càng xe taxi, chỉ thể chờ xe tuyến.

 

Tháng tư, công xã đang bận rộn việc đồng áng, cày ruộng, gieo mạ, ươm giống, mà máy bay thường xuyên trễ chuyến, xe tuyến sẽ đường vòng, đến công xã Linh Khê thời gian cũng chuẩn, cô cũng báo cho Thẩm Hồng Mai thời gian về.

 

Cho nên ở huyện thêm một ngày, cũng . Chỉ cần Cố Cẩn thoải mái là .

 

“Không cần. Đừng nữa, cũng đang mong về sớm một chút. Nhớ con ch.ó !” Cố Cẩn phát hiện đối diện cứ Tần Du chằm chằm, bản năng cảnh giác khiến dịch sát gần cô hơn, véo nhẹ mũi cô: “Sao thế? Đau lòng chồng em ?”

 

“Nghe lời của , là em đau lòng?” Tần Du hỏi vặn .

 

“Em bắt buộc đau lòng.” Cố Cẩn .

 

“Này ban ngày ban mặt, buồn nôn như , cũng sợ đồi phong bại tục!” Một cô gái trẻ đối diện bọn họ đột nhiên mở miệng.

 

“Rồi nữa, chẳng cũng về nông thôn hết . Cái nông!”

 

Ngồi cùng cô gái trẻ còn ba nữa, tuổi đều lớn lắm, mỗi đều cõng ba lô, trông như là thanh niên trí thức trong thành phố.

 

Bởi vì chỉ những thanh niên trí thức về nông thôn mới oán niệm sâu sắc với nông thôn như .

 

“…… Cổ Thúy Lan, là, cô cũng kiếm một 'tiểu bạch kiểm' mà nuôi?” Chàng trai nãy giờ cứ Tần Du chằm chằm mở miệng, trào phúng .

 

“Trương Hiến, nuôi, đầu tiên là 'tiểu bạch kiểm' . Cậu xem cái bộ dạng đen thui của kìa, mà cũng mặt vợ chằm chằm!” Cổ Thúy Lan châm chọc.

 

Trương Hiến hừ lạnh một tiếng: “Lười với cô!”

 

Tần Du cùng Cố Cẩn ngơ ngác hiểu, bọn họ yên một bên, cũng chướng mắt họ ? Bọn họ chuyện đồi phong bại tục ? Cố Cẩn giống tiểu bạch kiểm? Tuy cô một lòng đem Cố Cẩn coi như tiểu bạch kiểm mà nuôi, nhưng ghét khác Cố Cẩn là tiểu bạch kiểm! Từ "tiểu bạch kiểm" chỉ !

 

“Chồng ơi, em hình như thấy con ch.ó đen nhà sủa.” Tần Du nhíu mày hỏi Cố Cẩn.

 

Cố Cẩn gật đầu, nghiêm túc : “ thật, 'gâu gâu gâu' sủa chói tai quá. Một thời gian ở nhà, về dạy dỗ nó mới .”

 

“Rất cần thiết! Anh về huấn luyện bọn nó, em ủng hộ !” Tần Du khúc khích.

 

Hai xướng kẻ họa, đối diện cảm giác họ đang mắng , nhưng họ chỉ tên họ, c.h.ử.i cũng lý do, tức đến nội thương!

 

“Các ở công xã nào? Đang chỉ dâu mắng hòe ?” Cổ Thúy Lan nhịn lửa giận, đôi mắt trợn trừng Tần Du.

 

Tần Du ánh mắt sâu thẳm liếc cô một cái, nhanh chóng thu hồi, thèm cho cô thêm một ánh mắt.

 

Cổ Thúy Lan cảm thấy coi thường, tức đến c.ắ.n răng! Con đàn bà vênh váo cái gì? Ra vẻ cái gì chứ? Nó tuy ăn mặc dáng, quần áo diêm dúa, nhưng cởi bỏ lớp quần áo hào nhoáng đó, chẳng cũng giống như bọn họ, việc ? Điều càng tức giận hơn là, con đàn bà thể tìm một đàn ông như ? Thoạt tuy ốm yếu, nhưng cái khí chất quý phái giấu , cho dù là thanh niên trí thức, cũng là loại tầm thường.

 

“Này, đang chuyện với cô đấy!” Cổ Thúy Lan gào lên với Tần Du.

 

“Chồng ơi, em cứ thấy tiếng sủa của Hắc Hắc nhà càng lúc càng lớn nhỉ. Nó nhất định là nhớ chúng lắm!” Tần Du vẫn thèm để ý, tiếp tục với Cố Cẩn.

 

Cố Cẩn phụ họa: “! Khẳng định là nhớ chúng . Nếu sủa to thế!”

 

“Hai các bóng gió c.h.ử.i là chó, đúng ?” Cổ Thúy Lan phẫn nộ hỏi.

 

“Cổ Thúy Lan, cô đủ đấy! Người đối diện, trêu chọc gì cô. Cô gây sự vô cớ!” Một thanh niên trí thức nam khác , mở miệng.

 

Một nữ thanh niên trí thức khác từ đầu đến cuối gì. Lúc hai vợ chồng , cô phát hiện điểm khác biệt của họ. Bọn họ đến, chỉ một ba lô và một túi lớn, ba lô đựng quần áo, túi đựng chăn bông. đôi nam nữ , ba cái túi da rắn siêu to! Túi da rắn rẻ, bọn họ còn nỡ mua, mà họ ba cái! Đồ bên trong, cần , khẳng định cũng nhiều. Từ đó thể suy đoán, bọn họ nhất định tiền.

 

Trong một năm nay, mấy bọn họ đổi vài cái công xã, lúc thì sắp xếp ở đây, lúc thì sắp xếp ở , đặc biệt định. Cổ Thúy Lan một lòng trở về thành tìm một đàn ông giàu để gả, nhưng trong tình thế , căn bản khả năng. Cho nên thấy phụ nữ đối diện tiền, chồng , cô liền ghen tị, tức giận.

 

Bất quá, cô gái cũng định khuyên Cổ Thúy Lan. Loại phụ nữ như Cổ Thúy Lan, quá ngu xuẩn. Cách nhất để trị kẻ ngu xuẩn chính là, tiếp tục ngu xuẩn.

 

“Mao An Khang! Liên quan quái gì đến !” Cổ Thúy Lan mắng.

 

Mao An Khang mắt lạnh , thèm chấp nhặt nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-570-lai-co-chuyen-am-i-roi.html.]

 

Tần Du liếc qua, mấy , thấy là tâm tư nhiều như củ sen. Cái cô Cổ Thúy Lan , điển hình n.g.ự.c to não phẳng ghen ghét; tên Trương Hiến , chuyện âm dương quái khí, là kẻ tâm kế bất chính; nữ thanh niên trí thức còn , tuy gì, nhưng vẻ xem kịch , điển hình dạng ; còn Mao An Khang thoạt vẻ chính trực hơn một chút.

 

Không công xã nào vận khí như , thu nhận bốn , chuyện ầm ĩ để xem .

 

***

 

“Tút tút tút tút tút…” Bên ngoài nhà ga, đột nhiên một chiếc máy kéo chạy tới.

 

“Này, … Máy kéo của các đừng dừng ở ngoài nhà ga!” Nhân viên nhà ga thấy máy kéo dừng ở bên ngoài, lập tức xua đuổi.

 

“Đồng chí, chúng của công xã Linh Khê. Trong huyện phân công chúng đến đây lãnh phân bón, bọn họ cũng phân công thanh niên trí thức cho chúng , là giờ họ đang ở nhà ga, chúng nghĩ, dù cũng về, liền đón họ về cùng luôn.” Một giọng mộc mạc, dày dặn mà quen thuộc vang lên.

 

Tần Du , nụ nở rộ, đầu với Cố Cẩn: “Là Tần thúc!”

 

“Tốt quá . Đang lo nhiều đồ như về thế nào, Tần thúc đến !” Tần Du vui vẻ .

 

Tần Chấn Bân nhà ga, định tìm nhóm thanh niên trí thức, một bóng đột nhiên xông đến mặt ông, sững vài giây, Tần Chấn Bân mới phản ứng .

 

“Du Nha! Cháu về ! Con bé , về với chú với một tiếng?” Tần Chấn Bân kích động .

 

“Bọn cháu lo trễ giờ, nên gọi điện . Không ngờ, hôm nay gặp chú lên huyện. Vận khí của bọn cháu quá!”

 

“Là vận khí của chú .” Tần Chấn Bân : “Mẹ cháu nếu chú lên huyện một chuyến, kéo hai đứa về, bả chắc chắn cao hứng đến mức mổ luôn con gà mái già duy nhất trong nhà!”

 

“Hai đứa mệt , đồ để chú xách giúp.”

 

“Vâng ạ.” Tần Du khách khí với Tần Chấn Bân, dắt Cố Cẩn lên máy kéo.

 

Lên máy kéo xuống, Tần Du mới phát hiện, hóa công xã Linh Khê của bọn họ "vận khí " như , thu nhận bốn đối diện họ.

 

Cổ Thúy Lan vẻ mặt hổ, dỗi ai khác, của công xã mà họ sắp đến. Xem , hai và đại đội trưởng quan hệ cũng tệ. Bất quá cô nhanh liền hết hổ, cô quyết định quan hệ với đại đội trưởng, về công xã Linh Khê, sẽ bọn họ hùa bắt nạt.

 

“Đại đội trưởng, phân bón bao nhiêu tiền ạ? Trên trấn ? Nhất định lên huyện mua ?”

 

“Phân bón là huyện khen thưởng. Năm ngoái, sản lượng của công xã Linh Khê chúng là cao nhất trong tất cả các công xã. Huyện hỏi chúng khen thưởng cái gì, chọn phân bón.” Tần Chấn Bân ha hả .

 

“Chỗ phân bón , cộng thêm phân heo của trại chăn nuôi công xã, sản lượng vụ tới coi như bảo đảm. Công xã Linh Khê chúng đây là công xã ưu tú, năm nay chúng cố gắng giữ vững danh hiệu . Các cô đến công xã chúng , cơ hội nhiều. Chỉ cần việc , nhất định thể vươn lên!” Tần Chấn Bân năng dõng dạc, nhiều, tóm cho mấy thanh niên trí thức , đến công xã Linh Khê sẽ hối hận.

 

“Ha hả. Đại đội trưởng, ngài thật minh.” Cổ Thúy Lan phụ họa: “Vậy chúng cháu, đến công xã…”

 

“Vừa đến công xã, tiên cho các cô quen với cảnh. Hôm nay về cần việc. Ruộng đất của công xã cày một phần, các cô cần dắt trâu cày ruộng, nên tạm thời sẽ sắp xếp các cô rải phân heo.”

 

Phân heo… Dùng tay vốc rải… Cổ Thúy Lan , nụ mặt lập tức đông cứng.

 

“Vậy đại đội trưởng, còn bọn họ thì ? Họ gì? Cũng rải phân heo ?” Cổ Thúy Lan chỉ Cố Cẩn và Tần Du.

 

“Bọn họ? Tần Du là bác sĩ của công xã, chữa bệnh cho . Cố Cẩn là giáo viên trường học của chúng , phụ trách dạy học.”

 

“Cho nên bọn họ cần rải phân heo?”

 

“Không cần, công việc của họ quan trọng.” Tần Chấn Bân trả lời.

 

“Vậy đại đội trưởng, trường học còn cần giáo viên ? Cháu cũng thể dạy học?” Cổ Thúy Lan chớp mắt, vội vàng hỏi.

 

“Không cần. Trước khi thanh niên trí thức Cố trở về, một nữ thanh niên trí thức khác trong công xã dạy , dạy . Học kỳ trường học thêm nhiều trẻ con, chúng để nữ thanh niên trí thức đó tiếp tục dạy.”

 

“Vậy bác sĩ còn thiếu ? Cháu đây từng l..m t.ì.n.h nguyện viên ở đội y tế.”

 

“Công xã một bác sĩ, còn một trợ lý bác sĩ. Thêm Tần Du nữa, đủ .”

 

Cổ Thúy Lan tất cả những công việc cần xuống đồng đều Cố Cẩn và Tần Du chiếm hết, mặt tức giận đến đỏ bừng.

 

Tần Du tò mò, hỏi: “Tần thúc, lúc Cố Cẩn về, ai dạy ạ?”

 

“Thanh niên trí thức Mạc.”

 

“Mạc Thúy Liên?”

 

.”

 

“Vậy trợ lý bên cạnh bác sĩ Sầm là ai ạ?” Hai tháng ở công xã, nhân sự biến hóa cũng thật lớn, Tần Du tiếp tục hỏi.

 

“Đồng chí Phan Tiểu Mỹ, bác sĩ Sầm khi trở về bao lâu, cô liền tới. Là lãnh đạo phái tới.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Không ngờ là chị Tiểu Mỹ!” Tần Du bật . Sầm Luân Phan Tiểu Mỹ bên cạnh, cuộc sống nhất định là vô cùng thú vị.

 

 

Loading...