Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 571: Quý trọng cơ hội ăn đùi gà đi

Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:55:35
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du và Tần Chấn Bân mải chuyện, Cổ Thúy Lan vài xen nhưng chen , ánh mắt Tần Du càng thêm bất mãn, cảm thấy Tần Du cố ý nhằm , cho nên cố tình chuyện ngớt với Tần Chấn Bân, cho cô cơ hội chuyện.

 

Nếu cơ hội chuyện với Tần Chấn Bân, Cổ Thúy Lan đầu, liếc mắt đưa tình với Cố Cẩn, nũng nịu hỏi:

 

“Cố Cẩn, cũng là thanh niên trí thức, từ đến ?”

 

Việc bắt chuyện quen thì vấn đề gì, chỉ là cái thần thái và giọng đó, mà nổi da gà.

 

Cố Cẩn ngước mắt, lạnh lùng , khóe miệng nhếch lên, :

 

“Loại 'đồi phong bại tục' như và vợ , xứng chuyện với thanh cao tao nhã như cô. Đến từ , liên quan gì đến cô?”

 

“……” Cổ Thúy Lan cảm thấy như ăn một bụng tro, mặt lúc xanh lúc trắng, ngượng ngùng : “Vừa ở nhà ga, là hiểu lầm!”

 

“Ha hả? Hiểu lầm? Ai cũng quen ai, lấy hiểu lầm? Chẳng qua chỉ là tâm địa hẹp hòi, bẩn thỉu mà thôi.” Cố Cẩn khẽ một tiếng.

 

“……” Mọi biểu cảm mặt Cổ Thúy Lan đông cứng. Cố Cẩn đang mắng cô hẹp hòi? Mắng cô tâm địa bẩn thỉu? Không khí hổ, cô nỗ lực hóa giải, chịu bỏ qua. Loại đàn ông chanh chua, chỉ cần tìm cơ hội là c.h.ử.i bới, mắng mỏ khác, thể trở thành giáo viên?

 

Tần Du lời Cố Cẩn, mím môi thoải mái. Trình độ dỗi của Cố Cẩn, như một từng giảm sút. Nghe thật sảng khoái!

 

Mao An Khang bên cạnh, mà thiếu chút nữa nội thương. Vừa Cổ Thúy Lan tìm Tần Du và Cố Cẩn gây sự, nhắc nhở, cô , giờ thì , mắng cho ngóc đầu lên mang theo một câu c.h.ử.i bậy nào.

 

Trương Hiến và nữ thanh niên trí thức còn , Tề Tiểu Hơi, cũng gì, thấy Cổ Thúy Lan Cố Cẩn dỗi, mặt biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng xem náo nhiệt.

 

Cổ Thúy Lan thấy một nào đỡ cho , tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng cũng chỉ thể tiếp tục : “Thanh niên trí thức Cố, đ.á.n.h quen, cùng ở một công xã, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”

 

Cố Cẩn trực tiếp cho cô một cái lạnh như băng.

 

“……” Tim Cổ Thúy Lan lạnh toát, vô tội ủy khuất, đầu với Tần Chấn Bân: “Đại đội trưởng, giáo viên và bác sĩ của công xã chúng , khó chuyện như ? Vừa ở nhà ga bất quá là hiểu lầm, bọn họ cứ to chuyện, thể xây dựng văn hóa công xã hòa bình hữu ái?”

 

Tần Chấn Bân sững một giây, ha hả, đùa: “ , vấn đề thanh niên trí thức Cổ đưa , sẽ cùng các cán bộ khác trong công xã thảo luận sâu sắc. Thanh niên trí thức Cố và những khác giống lắm, tương đối cá tính. Người , tiếp xúc nhiều, các cô sẽ .”

 

Cổ Thúy Lan một đường hậm hực đến tận công xã.

 

“Tần thúc, đồ của bọn cháu nhiều, về sân vội.” Vừa công xã, Tần Du với Tần Chấn Bân. Bọn họ mang về nhiều đồ, phần lớn là cho họ, kéo về sân , mang qua, phiền phức.

 

“Được thôi!” Tần Chấn Bân vui vẻ đáp lời: “Giờ , cháu chắc chắn nấu cơm trưa xong, ăn cơm hẵng về.”

 

Xe dừng ở ngoài sân nhà Thẩm Hồng Mai.

 

Tần Chấn Bân hướng cánh cổng đang khép hờ hô to: “Em ơi, xem ai về !”

 

Đang rửa rau, Thẩm Hồng Mai thấy tiếng Tần Chấn Bân, chùi tay tạp dề, : “Cái máy kéo của 'tút tút' công xã, là em thấy ngay!”

 

Tần Chấn Bân vẫn luôn mua một chiếc máy kéo, nhưng nhiều tiền. Hôm nay mượn máy kéo đặc biệt cao hứng, dùng máy kéo kéo đồ về, đến, thanh thế lớn như , nhất định là cửa nghênh đón, bộ "Ôi lão Tần về " thật vui vẻ. Bất quá ông cao hứng như , bà liền phối hợp một chút.

 

“Rồi, , để em xem là ai về!”

 

Vừa mở toang cổng sân, cả bà sững , đó kiểm soát cảm xúc mà reo lên: “Ối giời ơi, con bé thối nhà về !”

 

Tần Du kéo ba cái túi lớn từ máy kéo xuống, trực tiếp xông đến mặt Thẩm Hồng Mai, vén mớ tóc lòa xòa mặt bà lên: “Mẹ, con về ! Có nhớ con ?”

 

“Con bé thối! Cuối cùng cũng về . Mua nhiều đồ thế?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Vâng, chồng nhất định bắt bọn con mang về. Bảo là tấm lòng của bà.”

 

“Để , để , dọn hết đây.”

 

“Thím Du Nha, bọn nhỏ về , cơm nước xong ? Chưa xong thì mổ thêm con gà, sang ăn ké bữa ngon!” Tần Chấn Bân trêu ghẹo.

 

Thẩm Hồng Mai ngẩng đầu: “Được, ngay đây. Đại đội trưởng ngoài chở chuyến phân bón, khéo thế nào mang luôn con nhà em về, lát nữa mời uống rượu, mời ăn đùi gà! Không đúng, đùi gà để cho Du Nha ăn. Anh ăn chân gà.”

 

Tần Chấn Bân : “Chân gà , ăn để cào tiền.”

 

Ngồi xe, Cổ Thúy Lan thấy Tần Chấn Bân và nhà Tần Du thiết như , trong lòng tràn đầy khinh thường. Lúc Tần Chấn Bân giúp Tần Du dỡ đồ, cô còn tưởng Tần Chấn Bân thật sự vì nhân dân phục vụ, thật sự dân, Tần Du giữ chân gà cho ông , cô liền xác định, nhà Tần Du giỏi quan hệ, Tần Chấn Bân cũng uy vọng như họ thấy, cho chút việc, liền đòi ăn gà, ông chẳng qua cũng chỉ là lấy quyền mưu tư.

 

“Đại đội trưởng công xã quan hệ thật! Đi cũng gà ăn nhỉ!” Cổ Thúy Lan hừ hừ một câu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-571-quy-trong-co-hoi-an-dui-ga-di.html.]

"Tần Du năm ngoái cùng chồng Kinh đô ăn Tết, ăn Tết xong nước ngoài thăm chồng. Thoắt cái qua hai tháng, vợ chồng son trở về, khẳng định mổ gà ăn." Chàng thanh niên lái máy kéo của công xã bên cạnh .

 

là long trọng thật! Đại đội trưởng đưa bọn họ về, ăn một bữa cũng quá đáng.” Cổ Thúy Lan ha hả , ngữ khí âm dương quái khí.

 

“Cô thanh niên trí thức Cổ, cô thật là hài hước.” Chàng thanh niên lái xe cả đường, cũng Cổ Thúy Lan cả đường, xe dừng ở đây, nhịn nữa.

 

“Anh ý gì?” Cổ Thúy Lan nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

 

“Đại đội trưởng là bố của Tần Du! Ông cùng bọn họ ăn mấy bữa cũng quá đáng !”

 

“……” Đầu Cổ Thúy Lan ong ong ong: “Anh ý gì? Đại đội trưởng công xã là bố Tần Du?”

 

! Đại đội trưởng hồi trẻ vợ mất, đó cưới của Tần Du. Ông bố cô thì là ai? Tần Du từ nhỏ là đại đội trưởng lớn lên, ông cũng mang theo, họp hành, ăn cơm, tìm đồ ăn ngon đều mang theo Tần Du. Tình cảm của họ vẫn luôn .”

 

“……” Cổ Thúy Lan ha hả, ha hả khan vài tiếng. Không khí xung quanh đều là sự hổ. Trước đó, cô còn với Tần Chấn Bân, bảo ông hảo hảo xây dựng đoàn đội công xã, Cố Cẩn to chuyện… Tần Du là con kế của ông , Cố Cẩn là con rể… Cho nên cô mặt ông nhiều như ích gì? Bọn họ là một nhà!!

 

Ba vị thanh niên trí thức còn quan hệ của Tần Du và Tần Chấn Bân, cũng thổn thức thôi, bất quá may mà bọn họ thêm gì, chỉ là Cổ Thúy Lan với ánh mắt càng xem càng đồng tình.

 

Tần Chấn Bân lên máy kéo, phát hiện sự đổi của bọn họ, nhờ đồng chí ở công xã bên cạnh đưa mấy vị thanh niên trí thức về ký túc xá , dẫn bọn họ ký túc xá, sắp xếp thỏa, đó đem phân bón của công xã cất kho.

 

***

 

“Mẹ, đây là chồng nhất định gửi cho , khăn quàng cổ, còn trang sức.”

 

“Chỗ canxi , là cho bà nội. Tuổi lớn, uống chút canxi thể phòng loãng xương.”

 

“Cái dầu là cho Tần thúc, Tần thúc eo , kiên trì bôi mát xa, bệnh đau eo thể cải thiện.”

 

“Còn nữa, mua cho ít quần áo, lát nữa thử xem.”

 

“Cái gọi là kẹo sô-cô-la ăn ngon, bánh quy cũng tồi, việc mệt, về thể ăn, chống đói.”

 

Tần Du đem đồ vật lượt lấy , đặt trong phòng Thẩm Hồng Mai.

 

Một đống đồ, ăn mặc ở, nấy, Thẩm Hồng Mai và La Hồng Diệp xem đến hoa cả mắt: “Này tốn bao nhiêu tiền? Con bé thật là, chồng con bảo con mang con cứ mang về. Tiêu pha quá!”

 

! Ta già , cần gì t.h.u.ố.c bổ? Quá lãng phí!” La Hồng Diệp phụ họa, trong lòng cao hứng nhưng mặt nghiêm nghị: “Du Nha, sống tiết kiệm! Tiền cứ thế mua mua mua hết, cần dùng tiền thì ?”

 

Tần Du : “Mẹ, con đều mang về , cứ nhận . Mẹ chồng con tính toán, mua hết tiền . Bà nội, cái bà nhất định cầm, chồng con , bà là bậc trưởng bối, bà càng dùng càng ăn đồ bà mua thì bà càng giàu .”

 

“Mẹ chồng con cũng khéo quá, cũng từ chối thế nào.” La Hồng Diệp đống đồ Tần Du đưa, bất đắc dĩ : “Chúng thế hổ ?”

 

“Mọi khách khí như , con với Cố Cẩn đều ngại dám ăn gà của . Con vất vả lắm mới nước ngoài một chuyến, mang ít đồ về, nỡ nhận.” Tần Du hỏi.

 

“Con nó cho chúng , chúng liền nhận!” Tần Chấn Bân cất phân bón xong trở về, sảng khoái với Thẩm Hồng Mai đang rối rắm.

 

“Tần thúc sảng khoái. Đói quá, lâu ăn cơm nhà, con ăn cơm.” Tần Du lập tức khách khí bàn.

 

“Được, , ăn cơm.” Thẩm Hồng Mai đỡ La Hồng Diệp cũng bàn, dọn bát đũa, gắp đùi gà, một cái cho Tần Du, một cái cho Cố Cẩn: “Giờ nhà trẻ con, các con vẫn là trẻ con, mỗi đứa một cái.”

 

“Mẹ, bọn con lớn thế , xác định còn cho bọn con ăn đùi gà?” Tần Du ngờ cô thật sự giữ đùi gà.

 

“Quý trọng cơ hội ăn đùi gà . Sau con , các con liền phần .” Thẩm Hồng Mai ý vị thâm trường hai .

 

Tần Du mặt đỏ lên, tuy cô và Cố Cẩn kết hôn gần một năm, nhưng bọn họ còn trẻ. Vả hiện tại bọn họ thật sự sẽ nỗ lực, thật giục sinh. Mắt cô đảo một vòng, nảy ý, Thẩm Hồng Mai khúc khích: “ , đúng , em trai nhỏ nhà đời, đùi gà đều để cho nó ăn.”

 

“Con bé cái gì ?” Thẩm Hồng Mai lời đúng, lập tức nóng nảy.

 

“Mẹ, con . Tuy con gái lớn của lớn thế , nhưng kỳ thực còn trẻ, sinh thêm đứa nữa nuôi cũng mà.” Tần Du một bên gặm đùi gà một bên .

 

Thẩm Hồng Mai mặt đỏ bừng: “Mẹ là hai đứa! Nhà Lương Quân với Quế Trân con gái cũng sinh , hai đứa còn động tĩnh gì! Con bé thối, chuẩn sang chuyện khác!”

 

“Con sang chuyện khác, con thật mà.” Tần Du nghiêm túc trả lời, thấy Thẩm Hồng Mai mặt đỏ bừng vì tức, trong lòng vụng trộm . Mẹ cô thích giục sinh, cô liền giục ngược .

 

“Con bé thối, cái đùi gà lớn như cũng chặn miệng con. Ăn cho t.ử tế , ăn no , hảo hảo việc! Cố gắng thêm cho . Mẹ bế cháu ngoại!” Thẩm Hồng Mai đem cánh gà gắp bát Tần Du: “Đừng tưởng cho ít đồ, là con mua chuộc !”

 

“……” Vất vả lắm mới lái đề tài chỗ khác, cô một câu vòng trở về. Tần Du ngẩng đầu Cố Cẩn, ánh mắt đầu tiên đầy 'oán thán': Chồng ơi, chúng thật sự nỗ lực 'bài tập' !

 

 

Loading...