“Xin . Tất cả nhân viên đều nhiệm vụ, ở đây tiếp khách.”
“ , bác , mấy hôm nay bên ngoài khá loạn, nhất bác nên về nhà sớm .”
Dù là đến đồn công an Cục Công an, câu trả lời của gác cổng đều y như .
Tần Chấn Bân vốn quá lo lắng, nhưng càng lúc càng thấy bất an.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bên ngoài nguy hiểm thế , giờ ông ngay cả Cố Cẩn và Sầm Luân đều tìm thấy, đây? Lỡ hai đứa nó mệnh hệ gì, ông ăn với Tần Du.
Lúc còn nghĩ Tần Du nhõng nhẽo trẻ con, giờ mới thấy con bé giữ chặt Cố Cẩn bên là đúng.
“Vậy các thấy thanh niên trí thức và bác sĩ của công xã chúng đến đây ? Cậu thanh niên trí thức tên Cố Cẩn, bác sĩ tên Sầm Luân. Rạng sáng nay bên các đến tìm bọn họ.” Tần Chấn Bân vẫn từ bỏ ý định hỏi thăm.
“Không thể tiết lộ.”
Lần thì Tần Chấn Bân thực sự yên.
“Vậy thể hỏi thăm một chút, tình hình hiện tại đại khái bao lâu nữa thì kết thúc ? Các xem, dân chúng ai nấy đều sống trong nơm nớp lo sợ.”
“Không thể tiết lộ. Mời bác về sớm cho, đừng tùy tiện ngoài.”
“ là đại đội trưởng công xã, cũng chút năng lực tổ chức. Nếu các cần dân chúng hỗ trợ thì cứ , sẽ huy động .” Tần Chấn Bân rời , chỉ moi thêm chút thông tin.
“Sự an của các bác chính là sự ủng hộ lớn nhất dành cho chúng .”
“À, . Vậy về, sẽ ở yên trong nhà, gây thêm phiền phức cho các .” Tần Chấn Bân thở dài.
Một câu cũng hỏi , điều chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của sự việc còn vượt xa tưởng tượng của ông.
“O e o e o e...” Tiếng còi hụ của xe cảnh sát từ đầu phố bên vang lên.
Tần Chấn Bân lập tức nép bên cổng. Điều khiến ông ngạc nhiên là chiếc xe cảnh sát trụ sở mà lao thẳng về phía bệnh viện trấn.
Ông lờ mờ thấy hai bóng dáng quen thuộc xe. Dụi dụi mắt, lầm , bên trong hình như đúng là Cố Cẩn và Sầm Luân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-782-se-co-cach-thoi.html.]
Tần Chấn Bân vội vã đuổi theo chiếc xe, chạy thục mạng về hướng bệnh viện.
“Nhanh! Nhanh lên!”
“Khẩn trương! Khẩn trương lên!”
“Lý Vệ Dân! Viện trưởng! Mau đây!”
Xe cảnh sát đỗ xịch cửa bệnh viện, Sầm Luân nhảy xuống xe, gào lên như cháy nhà.
Xe đẩy đẩy từ trong bệnh viện. Hai lính mặc đồ ngụy trang, đầy m.á.u khiêng lên xe đẩy.
Một lính vẻ mặt đau đớn tột cùng, mày nhíu chặt, mặt mũi bê bết máu. Trên vài chỗ băng bó sơ sài, nhưng những chỗ khác m.á.u tươi vẫn tuôn như suối.
Người lính còn thương thế càng kinh hoàng hơn, một tay và một chân đứt lìa.
Cảnh tượng khiến bất cứ ai thấy cũng tê dại da đầu.
Viện trưởng giọng lạc , : “Mau đưa phòng phẫu thuật.”
“Tiến hành hai ca mổ cùng lúc. Viện trưởng phụ trách một ca, một ca.” Lý Vệ Dân bình tĩnh hơn một chút. Dù cũng chút kinh nghiệm phẫu thuật.
“ mà ...” Viện trưởng suýt bật , “Bác sĩ Lý, nắm chắc lắm.”
Ông thừa nhận sự yếu kém của , nhưng mạng sống của những hùng nhân dân, ông buộc thành thật.
“Ông là viện trưởng ? Làm viện trưởng mà đến phẫu thuật cũng , ông còn viện trưởng cái nỗi gì?” Cố Cẩn túm lấy cổ áo viện trưởng, gào lên như điên dại.
Chiến sĩ chiến đấu dũng ngoài tiền tuyến, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, cứu mà c.h.ế.t trong bệnh viện vì cứu chữa kịp thời, thể chấp nhận .
“Cố Cẩn, bình tĩnh . Đây của viện trưởng.” Sầm Luân thấy Cố Cẩn đang bên bờ vực sụp đổ vội vàng kéo , “Đây chỉ là bệnh viện trấn thôi. Từ khi thành lập đến giờ, khi chúng đến, e là từng ai phẫu thuật ở đây cả!”
Phải rằng, bác sĩ ở đây bình thường lúc vắng bệnh nhân thì đồng, bệnh nhân mới về chữa bệnh. Những ca bệnh nan y, cần phẫu thuật đều chuyển lên bệnh viện tỉnh.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Sẽ cách thôi, nhất định sẽ cách.”