“Người em, bác gái đột nhiên nôn thốc nôn tháo, cả mềm nhũn, ngoài khám bác sĩ ngay.”
Tại cổng xưởng gỗ, Đào Hồng nở nụ gượng gạo, cau mày tỏ vẻ lo lắng, trong lòng thấp thỏm cầu xin.
“Cậu em, ... chịu nổi nữa , tiền công hôm nay lấy . Cho ngoài khám chút nhé, ?” Mặt bác gái đầm đìa mồ hôi, môi trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ van lơn.
“Không ! Xưởng quy định, trong giờ việc ai phép ngoài!”
“ bác gái sắp c.h.ế.t đến nơi .” Đào Hồng cụp mắt tên bảo vệ đầy vẻ đáng thương, nhưng ngay khoảnh khắc ngước mắt lên thẳng , cô nhướn mày, ném cho một cái liếc mắt đưa tình.
“...” Tên bảo vệ đến ngây , yết hầu chuyển động, : “Vậy bà thể , còn cô thì .”
“ bà chân còn vững, kiểu gì?” Đào Hồng hỏi với vẻ u sầu.
“Bò ngoài. Nếu các đều ngoài thì mất mạng đấy.”
“Thôi .” Đào Hồng dìu bác gái đến cửa, cài chiếc trâm Phan Tiểu Mỹ đưa lên cổ áo bà, : “Bác gái, cái trâm là thầy lang Trâu trấn cho cháu, bác cầm cái đến, ông sẽ khám miễn phí cho bác. Bác đường cẩn thận nhé.”
“Ừ, ừ, !” Bác gái lảo đảo từng bước ngoài, một bước nghỉ hai bước.
Đi một bước, nghỉ hai bước.
Mãi cho đến khi khỏi khu vực xưởng vài trăm mét, bà mới vắt chân lên cổ chạy thục mạng.
C.h.ế.t mất thôi. Cả cái núi Đại Bối lạnh lẽo và áp lực quá, sắp xảy chuyện lớn . Lúc , Đào Hồng bảo bà là ở đây nguy hiểm, bà còn tin lắm. Giờ tuy thấy gì bất thường nhưng cái cảm giác đáng sợ đó cứ bám riết lấy bà. Bà mau chóng về nhà, bảo trong nhà trốn hết.
Tại một điểm cao nào đó trong rừng, Sầm Luân và Cố Cẩn vẫn luôn mai phục trong bụi rậm, chăm chú quan sát nhất cử nhất động diễn trong núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-797-toi-de-mat-den-roi.html.]
Cả buổi sáng lẫn buổi chiều, xưởng gỗ núi Đại Bối kín như bưng, thấy một con ruồi bay . Đột nhiên họ thấy khó nhọc bước từ trong xưởng.
Khi thấy chiếc trâm cài áo vai đó, đôi mắt Sầm Luân bỗng sáng rực lên vì vui sướng.
“Cố Cẩn, thấy ? Tiểu Mỹ , cô tạm thời thoát hiểm !”
Đôi mắt thâm sâu của Cố Cẩn dừng bác gái vài giây, : “Thấy .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trâm cài áo xuất hiện nghĩa là vẫn còn, vị trí cài khác biệt báo hiệu vẫn an .
“Tốt quá . Tiểu Mỹ thoát hiểm, cô nội ứng, trận phần thắng cao hơn nhiều.”
Cố Cẩn Sầm Luân bằng ánh mắt kiên nghị, mày nhíu .
“Chẳng lẽ sai ?”
“Đây chỉ là tin mắt thôi.” Giọng Cố Cẩn trầm xuống. Bọn họ nhóm Vinh Khuê ở đây, cũng hàng cấm đang ở đây, nhưng rốt cuộc ở đây bao nhiêu thì ai . Vinh Khuê bao nhiêu viện binh, định tẩu thoát bằng cách nào, bọn họ cũng mù tịt, chỉ thể lên phương án dự phòng.
Vinh Khuê là "lão độc vật" hoạt động ở vùng nhiều năm, tuyệt đối đơn giản như những gì họ thấy, càng sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
“Có tin thì cứ vui vẻ một chút mà, cứ căng như dây đàn thế , một cái , thấy như đang mất cảnh giác .” Sầm Luân ngắt một cọng cỏ đuôi ch.ó ngậm miệng, khóe môi cong lên, tâm trạng khá : “Tiểu Mỹ cô nương lợi hại thật!”
“Có lợi hại nữa thì cũng để mắt.”
“... Cố Cẩn, thế là cố ý châm chọc đấy ? hiện tại để mắt đến đấy, thấy Tiểu Mỹ cũng lắm. Nhiệm vụ kết thúc, sẽ với cô . Chỉ cần cô cho tự do tuyệt đối, sẽ 'ủy ' cho cô .”