Gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá gió thu nhuộm đỏ rào rạt rơi xuống giếng nước suối.
“Giếng thường xuyên lá rụng, cứ tưởng nước ngon, ngờ nước giếng ngọt mát bất ngờ. Cậu Tông, tinh mắt thật đấy!” Triệu Chiếu vục một vốc nước từ giếng lên, uống khen.
Họ vốn định về phía cực Nam, nhưng giữa đường nhận điện tín của Chủ tịch, bảo họ đây, đến thị trấn Linh Khê khảo sát .
Thị trấn Linh Khê ở biên giới, cách chỗ họ xa, nhưng mấy năm nay họ bao giờ đến, bởi vì lực lượng công an ở đây quá đáng sợ.
Nhiều năm nơi từng diễn một trận chiến kinh thiên động địa, trận chiến quét sạch bộ mạng lưới hoạt động của họ trong nước, buộc Chủ tịch chuyển hoạt động xuống ngầm. Lần bảo họ đến đây, lẽ là khởi động tuyến đường Linh Khê .
“Nước trong núi chẳng đều ngon thế ?” Tông Nhất Bình hỏi .
“...” Triệu Chiếu , “Cậu Tông, thể thế ? Nhà cũng ở núi, nước ngon thế . Núi mới nước . Nơi non xanh nước biếc, điều kiện địa chất nên nước mới ngon.”
“ đồng ý với Triệu Chiếu, ngọn núi nhà cây nhưng chẳng nước. Nước đúng là ngon thật.” Trần Thành phụ họa.
“Các đông các lý.” Tông Nhất Bình lười tranh luận với hai họ.
“Cậu Tông, thắc mắc, chỗ nước uống?” Triệu Chiếu tiếp tục hỏi.
Ba họ đến thị trấn Linh Khê, thôn Linh Khê khu du lịch, một vòng trong trấn xong liền đến đây. Trong khu du lịch hang động cũng nước, nhưng Tông Nhất Bình uống, nhất định đòi ngoài, men theo đường mòn trong khu du lịch, tìm cái giếng nước một cách thuận lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-851-cai-san-nay-cung-duoc-day-chu.html.]
“Chỗ ở chẳng chắc chắn sẽ nước ?” Tông Nhất Bình hỏi một cách hiển nhiên.
Trên sườn núi chỉ một hai cái sân, một cái chỉ còn là phế tích, một cái mái nhà còn nguyên vẹn. Dùng đầu gối nghĩ cũng bên cạnh cái sân còn nguyên vẹn chắc chắn nước.
Câu trả lời quả thực chê . Trần Thành và Triệu Chiếu xong cảm thấy đúng là ngốc thật.
“Không đúng Tông, cũng khối nhà dân, xuống tìm nước mà nhất định leo lên đây?” Triệu Chiếu vẫn thấy thắc mắc.
Chủ yếu là, Tông của họ đường cứ như xe nhẹ đường quen, như thể từng sống ở đây .
“Triệu Chiếu, thôi ! Chúng đến đây là bí mật, tiếp xúc với càng ít càng . Xuống thôn chẳng là tự bại lộ mục tiêu ?” Trần Thành nhịn , Tông Nhất Bình kịp mở miệng, phản bác ngay. Hắn bên giếng, ngọn núi đối diện, cảm thán: “Cậu chủ, phong cảnh nơi tuyệt! Núi non trùng điệp, trời cao mây trắng. Cứ tưởng nhà sống ở đây sẽ cô đơn, nhưng kỹ thì địa thế cái sân thật. Tầm thoáng đãng, sân bãi vuông vắn, bên cạnh ao, giếng.”
“Có cái ao nhỏ, nuôi ít vịt, ít ngỗng, thả ít cá, cuộc sống cũng nhàn nhã phết.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tông Nhất Bình cụp mắt xuống, ánh mắt dừng mặt ao. Nghe Trần Thành mô tả, trong đầu mạc danh hiện lên hình ảnh một hồ đầy những chú vịt con lông xù màu vàng, màu xám, đang ngụp lặn bơi lội tung tăng. Anh thậm chí còn thấy những chú vịt con lớn dần lên, cái ao chứa nổi, từng con vịt béo múp míp chen chúc bờ ao, thật náo nhiệt.
“Tông Nhất Bình!”
Một giọng nữ đột ngột vang lên từ phía khiến Trần Thành và Triệu Chiếu đồng thời giật . Bọn họ đến đây là tuyệt mật, mới ngày đầu tiên phát hiện, chuyến e là khó khăn .