Đêm tối gió lớn.
Trần Thành và Triệu Chiếu theo Tông Nhất Bình, bước thấp bước cao trong rừng. Gai góc ven đường cào , để những vết xước nhỏ. Gió đêm thổi nhẹ, lá cây xào xạc rơi, thỉnh thoảng tiếng quạ kêu "quạ quạ" vang lên trong màn đêm tĩnh mịch càng thêm rợn .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trần Thành và Triệu Chiếu sát , mỗi bước đều nơm nớp lo sợ. Tông Nhất Bình luôn dẫn đường. Gặp bụi rậm cản lối, ngần ngại bẻ cây mở một lối đủ cho ba lách qua.
“Cậu Tông, vẻ rành đường ở đây nhỉ.” Vừa rừng, tim Trần Thành đập thình thịch, cố tìm chuyện để cho bớt sợ.
“Thì ?” Tông Nhất Bình hỏi , giọng điệu bình thản.
“Cậu là ngọn đèn chỉ đường, là Bắc Đẩu của chúng . Đi theo , chúng nhất định sẽ trốn thoát. Nhất định sẽ ngoài thuận lợi.” Trần Thành nịnh nọt ngớt.
“Hừ. Cậu đ.á.n.h giá cao quá! đường là do chiều nay dạo một vòng quanh thôn . Phía còn bao xa nữa, cũng chịu.” Tông Nhất Bình trả lời đầy vẻ châm chọc và lạnh nhạt.
“...” Lòng Trần Thành chùng xuống, càng thêm hoảng loạn.
Thấy Tần Du cứ bám lấy Tông Nhất Bình, lờ mờ cảm thấy khi Tông Nhất Bình quen Tần Du thật. Nếu đúng là thì chắc chắn rành địa hình nơi , việc trốn thoát sẽ dễ dàng. giờ bảo chỉ dựa trí nhớ lúc chiều mà mò mẫm... Dãy núi dài dằng dặc, cây cối rậm rạp, nếu phương hướng rõ ràng, e là cả đêm cũng .
Một đàn quạ bay qua đầu, tiếng kêu "quạ quạ" khiến Trần Thành nổi da gà: “Cậu Tông, muộn thế vẫn còn quạ đen? Đáng sợ quá!”
“Ai ? Quạ đen là loài báo tin, thấy nhà ai sắp c.h.ế.t là bay đến thôi.” Tông Nhất Bình đáp tỉnh bơ.
“Cậu Tông, cứ nhất định dọa c.h.ế.t chúng mới ?” Trần Thành suýt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-862-dung-vao-hang-ngu-cho-nghiem-chinh.html.]
Tông Nhất Bình đầu , hai phía , khóe miệng nhếch lên: “Các sợ c.h.ế.t đến thế ?”
“...”
“Trong mắt khác, chỉ cần là của , bất luận thế nào cũng sẽ bảo vệ mạng sống cho . Các theo lâu như mà chút lòng tin cơ bản cũng ?” Tông Nhất Bình giọng u ám.
Đôi mắt thâm sâu ánh lên tia lạnh lẽo, như ánh mắt dã thú phát hiện con mồi trong đêm. Đầu Trần Thành nổ "ầm" một tiếng, trong lòng run sợ. Tông Nhất Bình đang cảnh cáo bọn họ!
“Cậu Tông, chỉ đùa thôi mà.” Lưng áo Trần Thành ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Họ nể phục Tông Nhất Bình, cũng thực lòng theo . dù họ cũng là do Chủ tịch một tay nâng đỡ, nếu Đại tiểu thư chuyện gì, trong trường hợp Tông Nhất Bình phát hiện, họ bắt buộc tiết lộ chút ít thông tin. Ví dụ như họ đến thôn Linh Khê, Đại tiểu thư cũng theo. Tông Nhất Bình thông minh nhường nào, thể việc họ .
“Cậu Tông, Trần Thành chỉ lệnh một !”
“Triệu Chiếu cũng chỉ lệnh một Tông!”
Hai đồng thanh lên tiếng.
Ánh mắt Tông Nhất Bình lướt qua khuôn mặt trắng bệch của hai , đầu tiên dùng giọng điệu lạnh lùng đến thấu xương với họ: “Những chuyện các , truy cứu nữa. Nếu còn phát hiện các giở trò lưng thì sẽ còn ' ' nữa . Ngược , nếu các thực sự coi là thủ lĩnh, tâm ý về phía , sẽ để các chịu thiệt!”
Trần Thành thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiểu , vì Tông Nhất Bình thực sự dẫn họ chạy trốn khỏi đây, chi bằng đây là lời cảnh cáo cuối cùng của dành cho họ.