Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-12-19 16:53:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế thì tuyệt đối !

Phán Phán lập tức kéo Điềm Điềm xuống cạnh Lâm Thúy, cũng giúp một tay. Lâm Thúy tưởng hai đứa nghịch bột nên từ chối, bảo hai đứa rửa tay, mỗi đứa cho một mẩu bột nhỏ để lăn bánh tráng mini lò.

Phán Phán xung phong: "Để con nhóm lò cho!"

Cậu bé là nam nhi đại trượng phu, thể kém cạnh con gái, càng thể để thua Hứa Tiểu U . Cậu sẽ cho Hứa Tiểu U cơ hội tranh giành với !

Hứa Tiểu U nhỏ giọng bảo: "Phán Phán ơi, lò nóng lắm, bỏng là đau lắm đấy, sẽ nổi mụn nước to đùng luôn."

Con bé nhường chỗ một chút, bảo Phán Phán cạnh để con bé thể chỉ cách nhóm lửa, còn kịp thời bảo vệ để bỏng. Hồi ở nhà con bé nhóm lò cho bà nội, bà nội nướng cháy cơm cho em trai, kết quả em trai ham chơi đòi cướp que củi với con bé, cẩn thận chạm tay lò nên bỏng nổi một vết rộp lớn. Lúc đó bà nội cầm ngay que củi quất con bé một trận. Nhìn em trai bỏng như con bé cũng xót lắm, nên Phán Phán cũng như thế.

Phán Phán khẳng định: "Chị yên tâm , em bỏng , em chắc chắn sẽ nhóm lửa thật ." Cậu cầm thanh gỗ lật bánh lên, cảm thấy như một chiến binh. Thanh gỗ thực chất là một cái xẻng mỏng dài tầm một thước dùng để lật và lấy bánh .

Lâm Thúy dạy Điềm Điềm cách giữ cách an với lò, cách cầm mẩu bột lăn đều mặt gang. Trẻ con cầm mẩu bột nhỏ, chỉ cần lăn một mặt là cái bánh tráng to bằng bàn tay.

"Oa!" Điềm Điềm vui sướng, dùng thanh gỗ khều cái bánh lên. Cô bé nhanh chóng lăn thêm vài cái nữa bắt đầu chia phần: Hứa Tiểu U là khách nên một cái, em trai là trẻ nhỏ một cái, mỗi cũng một cái. Cô bé còn giúp cuốn rau bên trong, phục vụ tận tình.

Lâm Thúy đang tận hưởng món ngon do con gái cưng đút cho thì Phương Địch Hoa về. Thấy ba đứa trẻ vây quanh lò nóng, bà chút lo lắng: "Ba đứa tránh xa cái lò một chút, chỗ khác mà chơi."

Phán Phán đáp: "Bà nội ơi, tụi con đang giúp nấu cơm mà!"

Điềm Điềm nhanh tay lăn cho bà nội một cái bánh tráng, cuốn thêm mầm hương xuân và dưa muối kiễng chân đút miệng Phương Địch Hoa. Phương Địch Hoa cao quá cô bé với tới, cuống hết cả lên. Bà Phương đành xổm xuống ăn cho con bé vui: "Ừ, bánh tráng ngon y hệt con ." Hai đứa nhỏ đắc ý mặt.

Đến chiều muộn, tan Phương Địch Hoa về nhà ngay mà lên công xã. Lâm Thúy đưa cho bà món đồ chuẩn sẵn, thầm thì vài câu tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-144.html.]

Bà Phương thắc mắc: "Cái để gì?"

Lâm Thúy giải thích: "Mẹ ơi, lúc học thầy giáo , hợp tác xã tín dụng ở nông thôn thiếu sự giám sát hữu hiệu nên dễ nảy sinh tham nhũng, chúng cần âm thầm giám sát một chút."

Chà, chuyên nghiệp quá, Phương Địch Hoa mà chẳng hiểu mô tê gì. Bà gật đầu: "Được ."

Bà mang cơm cho ông cụ , đó đưa cho những khác trong nhà, buổi chiều tiếp tục đồng. Nhìn mặt trời đổ bóng, bà xin nghỉ với đội trưởng, dặn chị dâu hai xách giỏ cơm và bình canh về nhà, còn thì bộ lên công xã. Chị dâu hai hỏi bà , nhưng bà xa mất .

Tống Xuân Phương lẩm bẩm: "Haizz, thiên hạ chồng nào mà thiên vị." Chị dâu hai c.ắ.n môi, hừ một tiếng tiếp tục việc.

Phương Địch Hoa thẳng một mạch đến hợp tác xã tín dụng. Thời chẳng mấy ai ở nông thôn đến gửi tiền, càng mấy đến vay vốn, nên nhân viên bên trong rảnh rỗi vô cùng. Bình thường họ lười biếng, chẳng thèm đếm xỉa đến dân bình thường, ngay cả cán bộ các đại đội đến cũng đừng hòng thấy mặt mũi tươi tỉnh của họ.

Phương Địch Hoa thì khác, họ dám đắc tội bà, thậm chí còn phần sợ bà. Lần đầu tiên bà đến cũng họ ngó lơ. Hồi đó bà còn trẻ, mặc quần áo cũ nát, tóc tai còn dính đầy cát bụi cỏ khô, trông t.h.ả.m hại. Lúc đó ai thèm tiếp bà, thậm chí một thanh niên còn trợn mắt bảo bà lão chỗ khác mà chơi.

Phương Địch Hoa lập tức nổi đóa, lớn tiếng quát tháo một trận: "Cái đồ ch.ó cậy gần nhà! đây là hợp tác xã tín dụng, đến gửi tiền chứ đến xin ăn. Hơn nữa, cái hợp tác xã là do nông dân chúng cùng mở , là chúng nuôi các . Các chễm chệ ở đây hưởng thanh nhàn còn giở thói khinh hả?"

Bà quát to như thế, ai mà chẳng sợ? Chẳng mấy chốc lôi ông giám đốc , ông mắng cho đám thanh niên một trận tơi bời. Sau khi con trai Phương Địch Hoa là quân giải phóng, ông càng xin ríu rít, vội vàng mở tài khoản và sổ tiết kiệm cho bà.

Lần đầu tiên Phương Địch Hoa chỉ gửi hai đồng, gã thanh niên bà mắng hồi đó khinh khỉnh mặt: Một mụ nhà quê nghèo rớt mồng tơi, gì mà tinh tướng? Thế nhưng đó Phương Địch Hoa thường xuyên đến, khi tháng nào cũng đến, khi cách vài tháng đến. Ngày qua tháng ròng rã mười năm trời, con sổ tiết kiệm lên tới hai nghìn đồng!

Bây giờ ai còn dám coi thường bà nữa? Hiện tại ngoài đội sản xuất và đại đội tiền gửi , nhà ai tiền nhàn rỗi mà gửi ở đây? Nói cho cùng, một đội sản xuất gửi hai nghìn đồng coi là khá lắm .

Tất nhiên ai cũng bao nhiêu tiền, chỉ nhân viên trực tiếp giao dịch, kế toán và ban lãnh đạo hợp tác xã mới . Phương Địch Hoa nào cũng tìm đến cô nhân viên thắt b.í.m tóc để gửi tiền, vì ngày đó chỉ mỗi cô nhạo bà. Bây giờ cô nhân viên đó cũng , b.í.m tóc ngày xưa giờ cắt ngắn ngang tai, đeo một cái băng đô đen trông đảm đang, tháo vát.

Hôm nay cô trực ở quầy ? Phương Địch Hoa ngó nghiêng hỏi: "Cái Yến đây ?"

"Bác đến ạ!" Địch Hiểu Yến từ trong văn phòng bước , nhanh chân chạy nhiệt tình chào hỏi: "Bác ơi, bác đến gửi tiền ạ?"

Loading...