Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-12-19 17:33:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có khi bà quản lý đô thị tịch thu đồ, khi mưa gió hỏng hết rau dưa, cũng khi vì mắt mờ chân chậm mà đạp xe lao cả xuống mương.

Thấy bà nội kiên định sống , cô đột nhiên khôi phục ý chí sinh tồn, mãnh liệt và vững vàng hơn bao giờ hết. Cô mà chịu khổ, cô mạnh mẽ lên, chiếc ô che mưa che nắng cho bà!

Cô thầm cảm ơn vì kịp dang rộng đôi cánh, để bản và bà cụ nhỏ bé những năm tháng cuối đời thật tươi . Cô cũng từng hứa với bà rằng dù ở cô cũng sẽ sống thật , yêu thương chính .

Giờ đây, bà Phương mang cho cô cảm giác giống bà nội. Tuy bà Phương đanh đá và cao lớn hơn, nhưng cái cảm giác bao bọc, cái lòng từ mẫu vì con vì cháu thực sự khiến trái tim cô run rẩy. Có những sinh là để cống hiến, tự đốt cháy chính để soi sáng cho khác. Điều đó khiến ai cũng động lòng.

Kiếp cha yêu thương, nhưng ở gia đình , ngoài chồng thì hai đứa nhỏ, bố chồng, chị dâu cả, hai, Lục Bình cả cả đều đối xử với cô . Còn bố và em trai nhà đẻ, ngay cả thím Lý cũng dành cho cô sự quan tâm và thiện chí nồng hậu. Họ cho cô cảm giác an , cảm giác bảo vệ, hề cô đơn chút nào. Họ tặng cô một trời bình yên, cô cũng đáp họ bằng một cuộc đời hạnh phúc viên mãn hơn. Kiếp , nhất định cô sẽ để họ vết xe đổ của cốt truyện cũ.

Gió đêm từ ngoài sân thổi , mang theo thở cỏ cây tươi mát thấm đẫm lòng . Đó là mùi hương hỗn hợp của hoa cỏ, nước và đất ẩm, mát rượi và cực kỳ dễ chịu. Lâm Thúy ngủ ngon, một mạch đến tận bình minh.

Bữa sáng cô tiếp tục hấp trứng cho lũ trẻ và đun trứng cho cả nhà. Dạo ông cụ Lục ngày nào cũng mang trứng về, gà nhà cũng đẻ ngừng nghỉ. Lâm Thúy hết nấu canh trứng hoa đến luộc trứng, hấp trứng, bồi bổ cho nhà họ Lục ai nấy mặt mày hồng hào. Cô thấy ngày tháng trôi qua thế đúng là sung sướng quá mức . Soi gương thấy da đến mức mọng cả nước, ôi đúng là hạnh phúc thật sự.

Không chỉ riêng cô, những khác cũng bắt đầu thịt bắp. Điềm Điềm và Phán Phán xuất hiện những ngấn mỡ nhỏ, chỗ cổ tay, khuỷu tay cứ núc ních thơm một cái. Hứa Tiểu U cũng đổi hẳn so với ngày đầu mới đến, ăn no ngủ kỹ nên cái dáng vẻ còi cọc như giá đỗ giờ sức sống hơn.

Buổi sáng ông cụ Lục thư hồi âm cho Trần Yến Minh. Chủ yếu là kể về Lâm Thúy và hai đứa trẻ, ông còn đặc biệt chép câu Lâm Thúy mắng lão Tôn thư, kể rằng Lâm Thúy dạo đổi nhiều, ngày càng lên, còn thế nào thì chi tiết. Ngoài ông chọn vài chuyện thú vị của hai đứa nhỏ để kể, vì nhiều quá cho xuể. Viết xong ông gấp tờ thư , đợi Lâm Thúy và bọn trẻ xong sẽ gửi lên huyện một thể.

Lâm Thúy vốn mặn mà chuyện thư, nhưng Trần Yến Minh dám "lo chuyện bao đồng", định phá hỏng kế hoạch ườn của cô, nên cô dạy cho một bài học, để nếm mùi thế nào là uy lực của " hiền"!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-161.html.]

Điềm Điềm và Phán Phán hôm nay cả, ở nhà dồn hết sức thư. Đám bạn nhỏ đến rủ chơi đều hai đứa từ chối với lý do cần tập trung thư cho bố. Hứa Tiểu U chịu chơi một , cứ ở bên cạnh giúp đỡ và quân sư cho hai đứa. Điềm Điềm cầm bút, Phán Phán và Tiểu U hiến kế, quyết tâm bức thư thật để bố xem xong xem tiếp.

Lâm Thúy đương nhiên ngăn cản, cô tụi nhỏ buồn lòng. Chẳng qua là diễn kịch coi như Lục Thiệu Đường còn sống thôi mà, cứ coi như biến thành thần tiên ở bên cạnh họ, cô diễn hết.

Điềm Điềm chủ yếu về chuyện ông nội chữa bệnh, bác cả thi lái máy kéo, út ly hôn... Ba kẻ khờ khạo còn hơn một Gia Cát Lượng, huống hồ đây là ba đứa trẻ thông minh lanh lợi. Bức thư thực sự dùng ngôn ngữ ngây ngô nhất để nên những chuyện bát quái đầy kịch tính. Cuối thư, Điềm Điềm còn hào phóng ký tên cả Hứa Tiểu U : Điềm Điềm, Phán Phán, Tiểu U.

Viết xong, Lâm Thúy gấp thư nhét phong bì, đặt hòm gỗ lớn ở buồng đông, dùng cuốn Bản thảo kinh tế học đè lên, để lúc nào bố chồng lên huyện thì gửi giúp.

Lâm Thúy dẫn ba đứa trẻ phố chơi một lát, tiện thể trò chuyện gắn kết tình cảm với mấy bà cụ như Kim Bình. lúc thấy Hứa quẩy một giỏ rau nhỏ tới. Sắc mặt bà tiều tụy vô cùng, hình gầy nhom, quần áo mặc rộng thùng thình, thì lảo đảo như sắp tan thành từng mảnh. Nhìn qua đúng là hình ảnh điển hình của một khổ mệnh, cả đời lam lũ vì chồng vì con.

Cách một đoạn mà Lâm Thúy ngửi thấy "mùi xanh" nồng nặc. Cô kinh ngạc thốt lên: "Bác ơi, ngày nào bác cũng chẳng đồng, con trai con dâu đều lương, bác để đói đến mức gầy rộc thế ?"

Chương 60: Trị bà

Mẹ Hứa rên rỉ một tiếng, lau vệt mồ hôi lạnh trán, bộ dạng như sắp ngất đến nơi: "À, , thì... bệnh cũ thôi, bệnh từ hồi trẻ sinh đẻ kiêng cữ , quanh năm vất vả. Từ lúc con dâu mất, trông cháu suốt đêm suốt ngày, ngày nào giấc ngủ ngon."

Lâm Thúy thầm trong lòng, bà định đến đây bán t.h.ả.m gì? Bà mệt thì cũng là trông cháu cho con trai bà, chứ trông hộ . còn đang trông con gái cho con trai bà đây , tìm bà bán t.h.ả.m bao giờ ? Chẳng lẽ hôm qua chồng đòi gáo bột ngô bà xót đứt ruột, nên hôm nay định đến đòi hả?

Chưa rõ ý đồ đối phương, Lâm Thúy quyết định để bà diễn thêm một lát nữa.

Mẹ Hứa lim dim đôi mắt Hứa Tiểu U một cái, dùng cái giọng hụt : "À, con bé ở chỗ mợ nó, vất vả cho mợ nó quá. Mẹ chị hôm qua sang lấy ít lương thực, nghĩ thể chỉ gạo mà rau nên mới... khụ khụ... mang giỏ rau sang đây."

Loading...