Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-12-19 15:53:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứa trẻ từ nhỏ chơi đùa ngoài phố, chẳng lạ gì mấy lời c.h.ử.i bới của các bà các cô. Bốn con quậy một trận tơi bời giữa làng, dọa mấy đàn bà gần đó sợ đến mức trốn biệt nhà, tim đập thình thịch vì sợ chị dâu cả nhà họ Lục đ.á.n.h tận cửa.

Xưa nay thói đời lê đôi mách đ.á.n.h cũng là đ.á.n.h trắng tay, tự tự chịu.

Chị dâu cả hả lòng hả , gánh đòn gánh lên, với Lâm Thúy: "Thím ba, thôi, chị đưa thím đến tận cửa nhà thông gia."

Lâm Thúy ngọt ngào: "Em cảm ơn chị cả."

Cảm giác bảo vệ thật là thích, trong danh sách những chỗ dựa để cô yên tâm " ườn" thêm một viên đại tướng là Dương Quế Anh!

Phía , Lâm Nhảy – em trai Lâm Thúy cùng vợ là Tôn Hiểu Hồng đang bế con từ phòng khám của bác sĩ chân đất , chứng kiến bộ cảnh tượng . Lâm Nhảy mà há hốc mồm, đây là chị gái ? Đây là chị dâu của chị gái ? Trời đất ơi!

Tôn Hiểu Hồng bảo: "Lâm Nhảy, , tụi sang nhà ngoại ở một ngày, dù cha cũng chẳng bao giờ tiếc miếng ăn."

Thời , nếu ngày lễ Tết mà con gái dắt con rể về nhà ngoại ăn chực thì coi là "đào mỏ", ai ưa .

Lâm Nhảy phân trần: "Anh rể mất , chị ba về thì ở nhà an ủi chị chứ."

Tôn Hiểu Hồng lườm một cái: "An ủi cái gì? Ý với chị ba hơn, còn với và Bảo Nhi chứ gì?"

Lâm Nhảy cuống quýt: "Sao chuyện đó ? Đi, chúng về nhà..."

Tôn Hiểu Hồng giật phắt đứa con từ tay , đe dọa: "Anh lời thì mà ngủ với mấy bà chị của , đừng tìm !"

quen dùng chuyện giường chiếu để nắn gân Lâm Nhảy, lời là cho ngủ riêng ngay. Cô chị chồng khá thật đấy, để chị dâu cả họ hàng sang đòi máy may, giờ dắt theo chị dâu nhà chồng đích về đòi. Nếu cô mà về bây giờ, vặn chị chồng chặn đầu thì chẳng cãi vã ? Không , cô lánh mặt .

Thấy Lâm Nhảy hôm nay cứng đầu chịu xuống nước, cô nghiến răng: "Được lắm Lâm Nhảy, là hạng ! Trong lòng thì chị ba quan trọng hơn !"

Nói bế con chạy biến. Lâm Nhảy gọi với theo: "Chìa khóa, đưa chìa khóa cho !" Tôn Hiểu Hồng mặc kệ, tức tối bế con chạy thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-94.html.]

Thật cũng sợ Lâm Thúy, vì đây Lâm Thúy cũng từng đòi nhưng cô đều gạt phắt . Trước đây cô thể cậy là em dâu mà ăn vạ, nhưng giờ rể ba mất , chị chồng đang t.h.ả.m như thế, nếu ầm lên thì cô mới là mất mặt. Chưa kể chị chồng vẻ như sắp nổi điên, còn dắt theo bà chị dâu đanh đá cùng, cô gánh nổi.

Lâm Nhảy đành lủi thủi bộ về nhà. Nhà họ Lâm ở phía Nam, bọn họ loạn ở phía làng nên nhà vẫn gì. Nếu Lâm mà , chắc chắn bà sẽ trách con gái gây chuyện, giữ hòa khí, thậm chí khi còn xin mấy đàn bà , là con bé gặp chuyện nên tâm trạng mong bỏ qua cho.

Đến cửa nhà, chị dâu cả đặt đòn gánh và sọt ở đó, để chiều tối lấy. Lâm Thúy mời: "Chị cả uống ngụm nước ."

Chị dâu cả gạt : "Chị đang gánh cả sọt đào đây, còn thiếu nước chắc? Thím , lúc mặt trời xế bóng chị sang đón." Nói đoạn, chị quẩy gánh bước thoăn thoắt.

Hai ngày đồng, Lâm đang bảo cha Lâm phụ một tay, ở nhà khâu mền gối và quần áo bông giặt xong. Thấy Lâm Thúy dắt con về, hai ông bà vội vã chạy đón. Nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh xắn, mắt cha Lâm sáng rực lên, vội vã giục nhà pha nước đường cho uống.

Lâm Thúy định dắt con theo, nhưng cô cha nguyên chủ quý cháu, nếu về một mang theo trẻ con thì cô cũng dễ càm ràm. Mẹ Lâm tuy trọng nam khinh nữ nhưng đối với đời cháu thì đều cả, nhất là Điềm Điềm ngoan nên bà quý lắm, bà chỉ trọng nam khinh nữ với chính con cái thôi. Còn cha Lâm thì lúc nào cũng thương trẻ nhỏ, đối với con cháu đều như .

Mẹ Lâm chỉ liếc Lâm Thúy một cái, chẳng câu nào mặn mà, dồn hết tâm trí dỗ dành hai đứa nhỏ. Bà đối với chị cả còn một chút vì là con đầu lòng, đối với chị hai cũng vì chị hai sắc sảo chịu thiệt, mắng bà thiên vị nên bà sợ hổ mà cố nhịn. Bà đối xử tệ nhất với nguyên chủ, vì nguyên chủ chút tính khí, nhạy cảm và đặc biệt xinh , khiến Lâm một cảm giác tế nhị. Cái cảm giác đó chính bà cũng giải thích nổi, chỉ đổ là do thích con gái, hoặc những gì chồng thích thì bà đều thích. Nguyên chủ cũng chỉ nghĩ đơn giản là trọng nam khinh nữ thôi, chứ cái đầu nhỏ bé đó cũng chẳng nghĩ sâu xa hơn.

Cha Lâm đón con gái, bàn chân cô múc nước cho cô rửa chân: "Đường sá bẩn thỉu bùn lầy thế , đợi trời hãy về?"

Lâm Thúy đáp: "Mẹ chồng con bảo đào chín , bảo con mang về biếu nhà một sọt."

Cha Lâm hỏi: "Bên thông gia vẫn khỏe cả chứ?" Haiz, con rể mất , chắc nhà bên đó đau lòng lắm, chính ông nhạc phụ mà còn lén mấy trận đây .

Lâm Thúy kể: "Dạ khỏe ạ, cha chồng con giờ bác sĩ chân đất ."

"Cái gì?" Cha Lâm ngạc nhiên cao giọng, "À, cũng , ông vốn chút y thuật . Thực năm đó cha cũng từng học qua đấy, nếu tại ông nội con bệnh nặng nhà tiền thì cha học xong từ lâu, giờ chắc bác sĩ ở bệnh viện huyện ."

Lâm Thúy kìm nén lắm mới trợn trắng mắt với ông bố . Người cha cái gì cũng , mỗi tội là... nổ và chịu thua ai! Cứ ai cái gì giỏi là ông nhất định cũng cái đó, thế thế nọ. Chẳng là do ông tự ti là quá tự tin nữa. Thực cha Lâm cũng thông minh, học cái gì cũng nhanh, nhưng tính tình cả thèm chóng chán, chẳng cái gì học đến nơi đến chốn, chỉ dùng để nổ là chính thôi.

Vào trong nhà, Lâm Thúy liếc căn phòng phía Tây của em trai và em dâu, thấy khóa cửa im lìm! Hừ, hai cái đứa !

"Cậu út với thím ?"

Loading...