Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 206.

Cập nhật lúc: 2025-05-30 15:34:08
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã thật sự đã cố gắng rồi.

Ngay cả khi Lý Thái Sơn rủ anh ra ngoài đi dạo, anh cũng không đi.

Phải học bài chứ, ra ngoài có gì mà ngắm?

Khiến Lý Thái Sơn kinh ngạc c.h.ế.t đi được, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng lạ lắm, anh Dã suốt ngày ăn “nước miếng” của chị dâu, bị lây nhiễm cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ là mấy hôm nay Chu Dã học đến chóng mặt, anh phát hiện mình thật sự không hợp với việc học hành, càng ngày càng phục vợ mình sát đất.

Thật sự đó, cái chuyện viết bản thảo kiếm tiền này đâu phải ai đọc sách cũng làm được, phải là người học sâu hiểu rộng, “ăn sạch” đống sách ấy mới kiếm nổi chén cơm đó!

Hạt Dẻ Rang Đường

Vợ yêu của anh đúng là đầu óc quá tuyệt vời.

Chuyện cháu dâu thông minh, mợ cũng rất đồng tình. Mợ còn đang mong không biết Đâu Đâu và Đô Đô có được di truyền từ mẹ chúng không nữa? Nếu được thì sau này biết đâu cũng đỗ đại học?

Nếu nhà họ Chu mà có người thi đỗ đại học, thì đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói luôn rồi.

Nhưng chỉ ngay hôm sau thôi, Lý Thái Sơn lại chạy tới, lần này còn mang theo một tin nóng!

Vương Nhị Anh bị bắt rồi!

“Bị bắt á? Sao mà bị bắt?” Chu Dã vốn đang chán nản, nghe vậy liền nhướn mày.

“Đánh bạc! Bị người ta tố cáo, rồi bị bắt vào đồn luôn!”

Chu Dã không bất ngờ, “Đáng đời! Cái thứ không biết xấu hổ đó, anh còn thấy nhục khi từng coi cậu ta là bạn.”

Trong cái thôn này, ai mà không biết chuyện giữa Vương Nhị Anh với Dương quả phụ? Tưởng đâu sống tử tế rồi, ai dè sau lưng lại làm cái chuyện đáng khinh như vậy.

Vương Nhị Anh canh gác, Dương quả phụ tiếp khách!

Toàn người một thôn, mấy chuyện kiểu đó sớm bị đám đàn ông bàn tán ầm ĩ khi tắm sông.

Người ta còn nói Vương Nhị Anh cam tâm làm “rùa đen”, còn rủ người lần sau quay lại, lại còn hỏi sau khi “xong việc” có gì không hài lòng để lần sau rút kinh nghiệm.

Biến thành cái thể thống gì nữa? Đúng là thứ khiến người ta buồn nôn.

Thế nên giờ nghe hắn bị bắt, Chu Dã là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng.

Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã, anh biết ai tố giác không?”

“Ai?”

“Anh hai của Niên Viễn Phương đó!”

Chu Dã bật cười, “Là đang trả thù Vương Nhị Anh à?”

Lý Thái Sơn cũng nghĩ như vậy.

Trước đó không phải chính Trần Lão Tứ với Vương Nhị Anh đi lên công xã tố cáo nhà họ Niên à? Ghen tị vì sau khi tách hộ, nhà họ Niên lộ ra giàu có. Giờ thì Niên lão nhị tố lại vụ đánh bạc, khiến Vương Nhị Anh bị bắt, rõ ràng là đang trả đũa rồi.

“Niên lão nhị sống cũng phô trương quá mức.” Chu Dã nói.

Trước tiên là xây một căn nhà gạch, trong khi cả thôn hầu hết đều vẫn ở nhà đất, ngay cả Chu Dã, dù sống có vẻ khá giả, cũng chỉ ở nhà đất.

Mấy người có tiền khác cũng chẳng ai muốn tiêu phí như vậy. Ấy thế mà Niên lão nhị lại chơi nổi.

Không những xây nhà gạch sáng choang, còn khuân về một cái nồi gang to đùng.

Nghe nói còn nhờ Niên Viễn Phương đi đổi phiếu công nghiệp mới có thể mang về được, trước sau tốn mấy chục đồng bạc.

Thật đúng là quá chịu chơi rồi.

“Phô trương thế cơ mà, lần này không chỉ có mỗi Vương Nhị Anh bị bắt, còn liên lụy người khác nữa. Nếu chỉ nhằm vào Vương Nhị Anh thì thôi đi, giờ kéo cả người khác vào, thì sau này sống cũng phải cẩn thận rồi.” Lý Thái Sơn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-206.html.]

Lúc này, Bạch Nguyệt Quý đem đến một đĩa hạt dẻ rang đường: “Ăn chút hạt dẻ đi.”

“Chị dâu khách sáo quá, em nào phải người ngoài đâu.” Lý Thái Sơn vội nói.

“Biết là không phải người ngoài mà, vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Lý Thái Sơn cũng cười, “Vậy cảm ơn chị dâu nhé.”

Vừa rồi Bạch Nguyệt Quý nghe thấy hai người họ trò chuyện, biết Vương Nhị Anh đã vào trại, nghĩ lại thì đúng là vận mệnh của Lý Thái Sơn đã thay đổi rồi.

Bởi vì theo như số phận ban đầu, Lý Thái Sơn cũng sẽ bị bắt, cùng kết cục với Vương Nhị Anh, một đi không trở lại.

Giờ thì Lý Thái Sơn theo học hỏi Chu Dã, tự nhiên sẽ không đi lại con đường cũ.

“Anh Dã, anh cố học như vậy là sợ bị người ta nói là ‘thằng cù lần’ à?” Bạch Nguyệt Quý quay vào nhà viết tiếp, còn Lý Thái Sơn vừa bóc hạt dẻ vừa thấy thơm quá, hỏi.

Chu Dã thở dài: “Anh chỉ học có vài năm, còn vợ anh thì học vấn cao như vậy, nếu không cố mà học, người ta sẽ nói là vợ anh mắt mù mới lấy anh đấy.”

“Sao lại thế được?” Lý Thái Sơn không đồng ý, còn bóc sẵn một hạt dẻ đưa cho anh Dã.

“Sao mà không?” Chu Dã nhận lấy rồi ăn luôn.

Lý Thái Sơn nói:

“Dù anh Dã không học nhiều, nhưng có câu này nói rất đúng, mình không nên lấy sở đoản của mình để so với sở trường của người khác, đúng không? Mà anh Dã này, anh thương vợ kiểu đó, có ai so được đâu? Rồi nhìn lại dáng dấp của anh xem, em đoán xưa có ông Phan An gì đó chắc cũng cỡ vậy là cùng, đẹp trai hết chỗ nói! Lại còn là con cưng của ông Trời, đi núi cũng lụm được nhân sâm, linh chi dễ như ăn kẹo. Tuy chị dâu thì đúng là khỏi chê rồi, nhưng anh Dã cũng chẳng thua kém gì đâu nha.”

Chu Dã bật cười: “Anh đâu phải con cưng của ông Trời.”

Vợ anh mới là con gái cưng của ông Trời, anh có giỏi lắm cũng chỉ là con rể cưng thôi.

Lý Thái Sơn nói tiếp bằng giọng chân thành:

“Dù sao thì trong mắt em, anh Dã là người đàn ông tốt toàn diện. Anh đừng bao giờ cảm thấy mình không xứng với chị dâu. Hai người chính là trời sinh một cặp, tuyệt phối luôn!”

Nếu đổi thành cô gái nào khác đứng cạnh anh Dã, Lý Thái Sơn đều thấy không xứng. Nhưng chị dâu thì không, thật sự là quá hợp.

Chu Dã nghe thấy vui lắm, liền nói:

“Lát nữa chỗ hạt dẻ rang đường này mang về cho vợ cậu ăn nhé.”

Lý Thái Sơn cười hì hì:

“Vậy em không khách sáo đâu nha, cảm ơn anh Dã!”

Ngồi thêm một lúc nữa, Lý Thái Sơn mới chuẩn bị về. Chu Dã còn gói phần hạt dẻ ấy bằng giấy dầu cho cậu ta mang theo. Đây là loại hạt dẻ nhặt được từ núi, còn tới hai bao tải lớn cơ đấy.

Sau đó, Chu Dã đến tìm vợ. Bạch Nguyệt Quý vừa mới viết xong một bài, thấy anh quay lại mà tâm trạng vui vẻ, liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là tự nhiên thấy mình cũng không đến nỗi nào.” Chu Dã cười đáp.

Bạch Nguyệt Quý nghe vậy thì biết ngay lý do.

Cái anh này, không học được nhiều chữ, nhưng nghĩ thì không ít đấy!

Cô cũng không nói gì thêm, chỉ là đến tối, lúc hai vợ chồng nằm trong chăn, cô ôm mặt anh hôn một cái, rồi nhẹ nhàng nói:

“Trong lòng em, chồng em là người rất giỏi. Không chỉ đẹp trai mà còn có thể chống đỡ cho cả gia đình, bảo vệ vợ con, có trách nhiệm, không gây chuyện mà cũng không sợ chuyện, rất đàn ông, rất mạnh mẽ. Nhiều khi chỉ cần nhìn thôi cũng thấy may mắn, người tốt như vậy lại là chồng của em. Chắc kiếp trước em tích đức dữ lắm mới được lấy một người đàn ông như anh.”

Một tràng lời ngọt ngào trút xuống khiến Chu Dã choáng váng như bị rơi vào nồi nước ấm, cả người nóng hừng hực đầy ấm áp.

Phản ứng lại được thì anh không kiềm được nữa, cúi xuống hôn cô thật nhẹ nhàng.

Khi hai người “thân thiết” cũng rất dịu dàng, khiến Bạch Nguyệt Quý cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chu Dã hôn lên trán cô, nhỏ giọng dỗ dành:

“Vợ yêu, ngủ sớm nhé.”

Bạch Nguyệt Quý đúng là đang buồn ngủ, vốn thể lực cũng không tốt, dạo này lại hay mệt, giờ thì gần như cạn sạch sức lực, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Dã cảm thấy yêu thương không để đâu cho hết.

Không phải vợ anh kiếp trước tích phúc mới lấy được anh, mà là anh, kiếp trước, kiếp trước nữa, kiếp trước nữa nữa, đều tích đức cả đời mới có thể cưới được cô ấy!

Loading...