Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 208.
Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:01:12
Lượt xem: 159
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiểu Tây giờ cũng không còn nhỏ nữa, không còn chỉ biết đến chuyện chơi đùa như trước. Bé cũng muốn đi học, muốn biết đọc biết viết.
Ví như con gái của đội trưởng đội sản xuất, giờ đã được cho đi học rồi. Ngoài ra còn có hai gia đình khác cũng cho con gái đi học nữa.
Bé thấy rất ngưỡng mộ.
Nhưng bé không dám mở miệng xin bố mẹ, bởi vì bé biết nhà nghèo, bình thường vốn không muốn để bé đi học.
Lần này được sang ở nhà cậu, bé thấy thím đang viết bản thảo.
Bé không biết chữ, cũng không hiểu được thím đang viết gì, nhưng bé biết chữ thím rất đẹp, dáng vẻ thím ngồi viết bản thảo cũng vô cùng thanh nhã và thu hút.
Bé nghĩ, nếu sau này mình lớn lên mà cũng có thể được như thím thì tốt biết bao.
Thím thấy bé, gọi bé lại, hỏi đã đi học chưa.
Nghe bé nói chưa được đi học, thím liền nhíu mày, hỏi nguyên nhân, bé cũng không giấu giếm gì cả.
Sau đó thím hỏi bé có muốn đi học không, rồi kể cho bé nghe rất nhiều lợi ích của việc học, nói rằng học hành là chuyện “trăm lợi mà không một hại”.
Muốn thay đổi vận mệnh, thì phải học, phải cố gắng học.
Đặc biệt là với những đứa trẻ sống ở vùng này, học không phải con đường duy nhất, nhưng chắc chắn là con đường tốt nhất.
Cố Tiểu Tây rất muốn đi học.
Chính vì bé muốn học, nên thím đã dạy bé cách về nhà nói chuyện với mẹ.
Quả nhiên, mẹ bé bị thuyết phục, đồng ý cho bé đi học.
Còn chuyện sau này thì thím cũng nói rõ: chuyện sau này để sau này tính, giờ cứ lo học trước đã.
Cố Tiểu Tây thật sự biết ơn thím từ tận đáy lòng.
Chuyến đi này đối với bé mà nói, là một chuyến đi thu hoạch rất lớn.
Việc Bạch Nguyệt Quý dạy dỗ Cố Tiểu Tây, mợ đều thấy hết cả trong mắt, đúng là ứng với câu:
“Một nàng dâu tốt có thể vượng cả ba đời.”
Đời trước như mợ đây thì được hưởng phúc, đời sau như Tiểu Tây, cũng được thơm lây.
Mà cái “hưởng phúc” này không phải là nói Bạch Nguyệt Quý làm hết cho hay cho gì vật chất, mà là chỉ lối cho thế hệ sau biết con đường nào nên đi, thế nào là đúng đắn.
Chuyện này có thể giúp con cháu sau này bớt đi bao nhiêu ngã rẽ? Có thể thay đổi cả vận mệnh của một người, giúp con cháu sau này có tương lai rạng rỡ.
So với cho núi vàng núi bạc, còn quý giá hơn nhiều.
Mợ cũng sẵn sàng cho cháu gái đi học.
Ngày xưa nhà nào có tiền, có học thức, đều cho con đi học, con trai hay con gái đều như nhau.
Mà con người sau khi học hành rồi, chắc chắn sẽ khác biệt.
Sau này nhất định sẽ có tương lai.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý nói chuyện với mợ về việc này, thấy mợ rất ủng hộ thì cô mỉm cười:
“Chỉ cần Tiểu Tây chăm chỉ học hành, sau này nhất định sẽ thành đạt.”
Cô thấy cả Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đều giống Cố Quảng Hạ, không giống mẹ chúng.
Tại sao ư?
Bởi vì bánh kẹo, điểm tâm để trên bàn, dù có thèm đến mấy, hai đứa cũng không tự tiện lấy.
Có người cho thì chúng còn phải quay sang hỏi bà nội, được gật đầu mới dám nhận.
Từ khi đến đây, cả hai đều rất biết chăm sóc cho Đâu Đâu và Đô Đô, nên Bạch Nguyệt Quý cũng rất sẵn lòng chỉ bảo thêm.
Cố Tiểu Tây sang năm là lên mười tuổi, nhưng giờ đi học vẫn chưa muộn.
Thời buổi này, mấy ai được đi học đâu?
Con trai còn không được học, huống hồ là con gái. Gia đình chịu cho con gái đi học thật sự rất hiếm.
Nếu tiếp tục học, sau này có thể thi chứng chỉ kế toán làm kế toán, hoặc thi bằng sư phạm làm giáo viên, hoặc làm gì khác cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-208.html.]
Chỉ cần học hành đàng hoàng, sau này Cố Tiểu Tây sẽ có nhiều lựa chọn hơn, và cuộc đời bé cũng sẽ khác rất nhiều.
Mợ hoàn toàn ủng hộ chuyện này.
Có lẽ cũng là vì có “tấm gương sống” như Bạch Nguyệt Quý nên mọi người đều thấy rõ, học không phải vô dụng gì cả, nhuận bút mỗi tháng mấy chục đồng, ai mà không thèm?
Thế nên thực sự đã có không ít người tính chuyện cho con đi học.
Ví như chị dâu Lý và chị dâu Đại Sơn, hai người cũng tính cho mấy đứa lớn đi học.
Nhưng cho đi học thì cho, chớ tưởng thế là hết trách nhiệm, việc nhà vẫn phải làm, nuôi lợn, dọn dẹp, cơm nước… chẳng cái nào được bỏ.
Chính vì trong thôn có nhiều đứa đã đến tuổi đi học, nên gần đây lão đội trưởng đang suy nghĩ một chuyện, chính là muốn xây một ngôi trường ngay trong đội sản xuất Ngưu Mông này.
Trường học thời này tất nhiên chẳng thể so với đời sau, nói cho đúng thì là sửa lại cái sân nhà cũ của địa chủ trước kia gần chuồng dê, biến nó thành lớp học.
Ở khu nhà đó còn nhiều phòng trống, sửa sang lại hai phòng làm lớp học thì có thể để bọn trẻ vào học rồi.
Việc nghĩ đến chuyện mở trường cũng là vì đội sản xuất Ngưu Mông hiện có tiềm lực kinh tế nhất định.
Năm nay, mỗi công điểm được tính ba hào (0.3 đồng), mức này đã vượt xa tất cả các đội sản xuất lân cận rồi.
Chỉ tiếc là năm nay vẫn chưa được công nhận danh hiệu “Đội sản xuất tiên tiến”, mới chỉ được đánh giá là một “mô hình đội sản xuất tiên tiến”.
Tại sao vậy?
Vì muốn được công nhận là đội sản xuất tiên tiến thì không hề dễ dàng hay đơn giản.
Dù mấy năm gần đây, đội sản xuất Ngưu Mông làm ăn rất ổn định, từng bước vững chắc, nhưng thời gian chưa đủ dài.
Phải ít nhất ba năm liên tục đạt thành tích nổi bật mới đủ điều kiện xét danh hiệu này.
Vài hôm trước, lãnh đạo công xã cũng gọi lão đội trưởng lên nói chuyện, thanh toán nốt tiền còn lại, đồng thời cũng nhắc đến chuyện danh hiệu đội sản xuất tiên tiến.
Họ nói: nếu sang năm vẫn giữ được thành tích như hiện tại, thì danh hiệu đội sản xuất tiên tiến chắc chắn không chạy đi đâu được.
Về việc này, lão đội trưởng không có ý kiến gì.
Bởi vì đâu chỉ riêng Ngưu Mông, những đội sản xuất đã được công nhận tiên tiến trước giờ, đúng là đều làm ăn xuất sắc, không ai có thể phủ nhận.
Năm nay đội sản xuất còn mua thêm lứa lợn con, dê con, sang năm nhất định sẽ không kém gì năm nay.
Nhưng trước mắt, việc cần làm là bàn chuyện xây trường.
Trong thôn, có người đồng ý, cũng có người không mấy hứng thú, nhưng cũng không ai phản đối gay gắt cả.
Dù sao nếu có trường, trẻ con muốn đi học cũng đỡ phải đi xa, mà số tiền xây trường cũng là tiền của tập thể, chứ không chia cho từng hộ.
Khoản tiền này vốn để lại dùng xây dựng cho đội sản xuất Ngưu Mông, ví dụ như mua lợn giống, dê giống đều từ đây mà ra.
Giờ tu sửa lại nhà của địa chủ cũ để làm lớp học cũng là từ khoản này.
Việc biểu quyết dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.
Vì đa số đội viên đều muốn đội sản xuất lập trường học, nên chuyện này được quyết định ngay.
Nếu xây trường Tiểu học Ngưu Mông, thì đương nhiên phải có giáo viên.
Thế là tổ chức cho các xã viên bầu giáo viên, cần hai người.
Nếu chọn được thanh niên tri thức dạy học thì càng tốt.
Mức công điểm được tính trung bình, không cao cũng không thấp.
Một ngày dạy học được tính năm công điểm, không dạy thì không tính.
Vào mùa vụ bận rộn, trường cũng sẽ tạm nghỉ để giáo viên đi lao động tập thể gặt hái.
Tất cả những điều này đều phải nói rõ ngay từ đầu.
Mặc dù là vậy, nhưng số người tranh nhau muốn làm giáo viên lại không ít.
Bên nam thanh niên tri thức thì Trần Tùng đã tỏ ý muốn dạy.
Bên nữ thanh niên tri thức thì càng náo nhiệt hơn, nào là Sở Sương, Mã Quyên, Dương Nhược Tình đều muốn xin làm giáo viên.
Đừng nói đến họ, ngay cả Hứa Nhã, dù đang mang thai không làm được việc đồng áng cũng thấy hứng thú.
Dạy học nhàn nhã, không tốn sức, nếu được đi dạy thì quả thực là lựa chọn rất tốt với cô ấy lúc này.