Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 224.

Cập nhật lúc: 2025-06-02 08:16:48
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mã Quyên cũng nghĩ giống như vậy.

Cô ta không hiểu nổi: cái con tiện nhân đó đã hạ tiện đến mức ấy, thậm chí còn tự tay phá bỏ đứa con của Đặng Tường Kiệt , vậy mà Đặng Tường Kiệt lại có thể làm lành với Dương Nhược Tình như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Lại còn sẵn sàng cưới Dương Nhược Tình nữa?

Chẳng lẽ anh ta không bận tâm đến những việc mà Dương Nhược Tình đã làm sao?

Rõ ràng lúc đó anh ta giận đến mức như muốn bùng nổ, sao lại chỉ giận được có chút xíu thời gian, rồi coi như không có chuyện gì?

Nhưng cho dù cô ta nghĩ mãi không thông, thì Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình vẫn đã làm lành, lại còn sống chung một nhà.

Mà đứa con của hai người – nói đi cũng phải nói lại – chính là bị Mã Quyên hại chết.

Cô ta không chỉ hại c.h.ế.t con của họ, mà còn phá vỡ tình cảm của họ, Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Vì thế, hai người họ đã bàn bạc ra một kế sách, dùng chính cách của Mã Quyên để trả lại cho cô ta.

Vốn dĩ Mã Quyên đã thích Đặng Tường Kiệt từ lâu, nên việc dụ dỗ cô ta căn bản không có gì khó khan, cô ta gần như là tự nguyện chui đầu vào rọ.

Hôm ấy, Đặng Tường Kiệt hạ giọng gọi cô ta ra ngoài gặp mặt, nói có chuyện muốn nói riêng.

Mã Quyên biết chắc là anh ta muốn chất vấn mình, nhưng cho dù là mắng, cô ta cũng muốn nghe!

Cô ta không thể chịu nổi cảm giác bị anh coi như người dưng, như thể không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.

Vì vậy đêm hôm đó, cô ta đúng hẹn mà đến.

Và cũng chính vì đến, cô ta bị Đặng Tường Kiệt chửi cho một trận. Nhưng cho dù bị mắng, cô ta vẫn cảm thấy… mãn nguyện.

Không ai biết cô ta yêu Đặng Tường Kiệt nhiều đến mức nào, cho dù có phải c.h.ế.t vì Đặng Tường Kiệt, cô ta cũng cam tâm tình nguyện!

“Đã yêu tôi như vậy, thì đưa thân thể cô cho tôi đi.” Đặng Tường Kiệt lạnh lùng nói.

Mã Quyên còn tưởng mình nghe nhầm, sửng sốt nhìn anh ta:

“Anh… anh nói gì cơ?”

“Cô không phải rất yêu tôi sao? Vậy thì cởi đồ ra, đưa tôi!” anh ta lạnh lùng ra lệnh.

Mã Quyên không những không cảm thấy bị sỉ nhục, mà còn thấy vui mừng.

Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh, rồi không chút do dự mà cởi sạch đồ, cứ thế đứng trần trụi trước mặt Đặng Tường Kiệt.

“Chỉ cần anh muốn em, em sẽ cho anh. Em không cần anh chịu trách nhiệm.” cô ta nói đầy tha thiết.

Đặng Tường Kiệt rút từ túi ra một dải vải đen, vứt cho cô ta:

“Tự bịt mắt lại, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô!”

Mã Quyên lập tức che mắt lại không hề do dự.

Cũng đúng lúc này, Trần Lão Tứ xuất hiện từ chỗ tối. Đặng Tường Kiệt liếc mắt ra hiệu cho hắn, Trần Lão Tứ gật đầu, rồi lặng lẽ bước tới.

Tại khu đất phía sau ký túc xá của các thanh niên trí thức, Trần Lão Tứ đã thô bạo cưỡng đoạt Mã Quyên.

Xong việc, hắn nghênh ngang bỏ đi.

Còn Mã Quyên từ đầu đến cuối không hề tháo khăn che mắt ra. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô ta mới chậm rãi gỡ khăn xuống.

Ánh sáng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét hân hoan lộ rõ trên mặt cô ta.

Cuối cùng thì cô ta cũng trở thành người phụ nữ của Đặng Tường Kiệt.

Dù Đặng Tường Kiệt đối xử với cô ta rất thô lỗ, không hề dịu dàng, nhưng cô ta vẫn mãn nguyện, vì cô ta đã trao thân trong trắng cho Đặng Tường Kiệt, người đàn ông đầu tiên của đời cô ta.

Cô ta mặc lại quần áo, rồi lặng lẽ quay về.

Kể từ đó, Đặng Tường Kiệt liên tục hẹn gặp Mã Quyên. Có khi là hôm sau, có khi cách hai ba ngày, mỗi lần đều là để “chiếm lấy” cô ta.

Mà lần nào Đặng Tường Kiệt cũng bắt cô ta bịt mắt, vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

Mỗi lần đều rất thô bạo, chẳng có chút dịu dàng nào.

Thế nhưng Mã Quyên lại cảm thấy ngọt ngào như mật, bởi vì tất cả là do cô ta tự nguyện. Cô ta sẵn sàng để Đặng Tường Kiệt chiếm hữu, không hề oán hận.

Có lẽ vì tần suất quá dày đặc, chỉ chưa đến một tháng sau, Mã Quyên đã “có”.

Ban đầu cô ta còn không biết mình mang thai, chỉ thấy khi làm việc ngoài ruộng thì đầu óc choáng váng, rồi đột nhiên ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-224.html.]

Dương Nhược Tình nhìn thấy liền nói:

“E là mắc bệnh gì nghiêm trọng rồi, mau đưa cô ấy đến trạm xá kiểm tra!”

Vì liên quan đến nữ thanh niên trí thức, mọi người cũng không dám qua loa, bèn gọi xe lừa nhà chú Đào chở đi.

Trạm xá có một lão trung y ngồi chẩn trị.

Khu vực này không bị kiểm soát nghiêm ngặt, các lão trung y hay bác sĩ chân đất vẫn còn hoạt động bình thường, vì dù sao ai mà chẳng cần khám bệnh uống thuốc? Chỉ cần không vi phạm là không sao.

Kết quả, lão trung y vừa bắt mạch xong liền nói:

“Không sao cả, chỉ là mang thai thôi. Về nhà chú ý bồi bổ một chút là được.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mang thai rồi!

Dương Nhược Tình khẽ cười lạnh, còn Triệu Mỹ Hương – người bị Dương Nhược Tình kéo đi cùng – thì trợn tròn mắt kinh ngạc.

Triệu Mỹ Hương ban đầu còn tỏ ra khá khó chịu, vì còn phải lên ruộng làm việc, mà chị ta với Mã Quyên cũng chẳng thân thiết gì cho cam, dù trước đó Mã Quyên từng mời chị ta ăn dưa, nhưng quan hệ chỉ gọi là bình thường, không đáng để chị ta phải chạy đến tận đây.

Không ngờ lại nghe được một tin động trời như thế.

Chị ta lập tức hỏi vị lão trung y:

“Lão tiên sinh, ông xem kỹ chưa vậy? Có chắc là mang thai chứ không phải bệnh gì khác?”

“Không phải bệnh gì khác cả, cơ thể cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là đang mang thai và hơi thiếu dinh dưỡng, về nhớ ăn uống bồi bổ là được.” Lão trung y đáp.

Triệu Mỹ Hương mừng quýnh, đúng là có thai thật!

Mã trí thức… vậy mà thật sự mang thai rồi.

Mã Quyên mang thai với ai? Là thằng đàn ông nào làm cho cô ta to bụng thế?

Đúng lúc này, Mã Quyên cũng từ từ tỉnh lại. Nhìn quanh, thấy mình đang ở đâu, cô ta lập tức hỏi:

“Sao tôi lại ở đây?”

“Ôi chao, Mã trí thức ơi, cô làm việc ngoài ruộng kiệt sức nên ngất xỉu, bọn tôi tốt bụng mới đưa cô đến đây khám đấy!” –Triệu Mỹ Hương nhanh chóng nói.

“Tốt bụng à?” Mã Quyên liếc sang Dương Nhược Tình, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, “Chị dâu, tôi biết chị có lòng tốt, nhưng có vài người thì tôi nghi ngờ lắm đấy!”

Dương Nhược Tình chẳng thèm nể nang, ngay trước mặt bao người ở trạm xá liền lớn tiếng:

“Lão thầy thuốc bảo cô mang thai rồi đấy. Tôi thật không ngờ! Cô làm chuyện đó sau lưng mọi người mà không chút xấu hổ, trong khi vẫn chưa lấy chồng nữa cơ mà!”

Lời này vừa dứt, cả trạm xá lập tức xôn xao.

“Chưa cưới mà đã mang thai á?”

“Đúng đấy, tôi vừa nghe lão thầy thuốc bảo rồi, đích thị là mang thai!”

“Cô chị kia còn hỏi lại lần nữa cơ, mà lão thầy thuốc thì chắc chắn là đúng!”

“Con gái thời nay thật chẳng biết xấu hổ là gì nữa, chưa cưới mà đã làm chuyện đó!”

“…”

Lời ra tiếng vào ùn ùn kéo đến như thủy triều.

Mã Quyên đứng ngây ra như phỗng. Sau khi hoàn hồn lại, cô ta vội vàng chạy đến bên lão trung y xin bắt mạch lại.

Lão trung y vô cùng chắc chắn, nhưng vì cô ta chưa lập gia đình, nên cũng kiên nhẫn bắt mạch lại một lần nữa rồi bình thản nói:

“Đây đúng là mạch tượng của người mang thai, dù có bắt thêm mười lần tám lượt nữa cũng thế thôi.”

Mọi người xung quanh lập tức chỉ trỏ bàn tán.

Triệu Mỹ Hương cũng nhân cơ hội liền truy hỏi:

“Mã trí thức, cô nói thật đi, đứa bé này là của ai? Bình thường tôi đâu có thấy cô thân thiết với cậu trai nào trong thôn, sao tự dưng lại có bầu thế này? Cô còn chưa kết hôn đấy nhé!”

Nhưng bất kể chị ta hỏi thế nào, Mã Quyên cũng không trả lời.

Không những không nói, cô ta còn tỏ ra vui vẻ ra mặt, cứ thế rảo bước rời khỏi trạm xá.

“Chị dâu, mình cũng về thôi.” Dương Nhược Tình cười lạnh, nói với Triệu Mỹ Hương.

Vừa ra đến cửa, Triệu Mỹ Hương đã không nhịn được mà ghé tai Dương Nhược Tình hỏi:

“Các cô sống cùng khu ký túc xá, chắc cô biết rõ chứ? Cô ta mang thai với ai vậy?”

Loading...