Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 226.

Cập nhật lúc: 2025-06-02 09:38:18
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc khẩu chiến giữa Dương Nhược Tình và Mã Quyên cuối cùng kết thúc với việc Mã Quyên mang theo trái tim tan nát dọn đến nhà họ Trần, còn Dương Nhược Tình thì giành chiến thắng áp đảo, khép lại màn kịch trong tiếng vỗ tay ngầm của dân làng.

Mã Quyên dĩ nhiên chẳng dám làm ầm lên nữa, thậm chí còn buộc phải phối hợp, ngầm thừa nhận những lời bác gái Trần nói, rằng chuyện cô ta và Trần Lão Tứ đã được hai ông bà già chấp thuận từ lâu, nên hoàn toàn không tính là “gian díu lén lút”, chỉ là chưa công khai mà thôi.

Nói ra thì cũng miễn cưỡng, nhưng ở thôn quê, chỉ cần người trong cuộc không tự gây chuyện, thì cũng chẳng ai vạch lá tìm sâu làm gì.

Dù Bạch Nguyệt Quý không có mặt tại hiện trường trận “đại chiến” giữa Dương Nhược Tình và Mã Quyên, cô vẫn nắm rõ tình hình.

Ngay từ sau Tết, nghe thấy mấy lời đồn về chuyện Dương Nhược Tình bị sảy thai, cô đã đoán được Mã Quyên sớm muộn gì cũng bị trả thù.

Cố tình phá hoại “cặp đôi định mệnh” thì kiểu gì cũng bị trời đánh mà!

Kết cục đây rồi, bị Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình hợp sức đẩy vào cái hố lửa nhà họ Trần.

Nhà họ Trần này đúng là “huyền thoại” trong thôn.

Vì bác trai Trần và bác gái Trần đến giờ vẫn cứng đầu không chịu chia nhà!

Họ cứ khăng khăng muốn giữ cả đại gia đình sống chung, không cho vợ chồng con cái ra riêng.

Đến mức đội trưởng phải nghiêm khắc phê bình thẳng mặt trong cuộc họp đội.

Trần lão đại với mấy người khác thì lười làm, ảnh hưởng đến kinh tế nhà mình đã đành, lại còn gây tiếng xấu.

Mà chia nhà có gì là xấu đâu? Cây lớn phải tách cành, chim lớn phải rời tổ, đó chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Chẳng hiểu bác gái Trần cố chấp kiểu gì, mà bác trai Trần cũng dở hơi theo luôn, khiến lão đội trưởng không thể không chỉ trích.

Cứ như cái miệng rùa già, đã ngoạm là không nhả!

Nhà họ Trần nuôi không nổi lợn gà gì, cả nhà chỉ toàn giả vờ làm việc cho có. Đến khi chia lương thực, e rằng chẳng được chia lấy một hạt.

Muốn có đủ khẩu phần, chắc phải bỏ tiền ra mua công điểm!

Nhưng những chuyện đó không phải điều Bạch Nguyệt Quý cần bận tâm.

Lúc này, cô đang mang thai, đến thăm chị dâu họ – Trương Xảo Muội.

Nửa tháng trước, Trương Xảo Muội và Hứa Nhã lần lượt sinh con, đều là con gái.

Cả hai cùng sinh con gái khiến Chu Dã ngưỡng mộ không thôi, còn trêu với Niên Viễn Phương và Cố Quảng Thu đúng là có phúc, giờ thì đủ cả nếp cả tẻ rồi!

Con gái lần này mang họ Cố – theo họ của Cố Quảng Thu vì anh là rể ở rể.

Trương Xảo Muội nói sau này sẽ cố sinh thêm một đứa con trai nữa mang họ Trương, đó là chấp niệm của cô ấy.

Cố Quảng Thu cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn nghe theo.

Lần này Bạch Nguyệt Quý đến, còn mang theo một con gà rừng đã làm sạch.

Tối qua Chu Dã sau giờ làm vào rừng không săn được gì, chỉ đặt bẫy, sáng nay đi xem thì thấy có hai con gà rừng sập bẫy.

Một con để nhà ăn, còn một con mang đến cho Trương Xảo Muội tẩm bổ sau sinh.

“Sao lại mang gà rừng đến nữa vậy, để lại mà ăn đi con.” thím Trương nói.

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Thím cứ nhận lấy ạ, là Chu Dã thèm cháu gái nhà thím quá nên mới cố đi săn, ăn gà cho nhiều sữa mà nuôi cháu.”

Thím Trương vui vẻ nhận lấy.

Tình cảm giữa hai bên gia đình giờ chẳng cần nói nhiều nữa. Như lời mợ từng nói: có thì nhận, không có cũng chẳng trách.

Trương Xảo Muội lúc đó đang ngủ, nên Bạch Nguyệt Quý chỉ vào nhìn rồi ra.

Thím Trương trò chuyện cùng cô:

“Bụng cháu cũng lớn rồi ha? Tháng sau sinh hả?”

Bạch Nguyệt Quý cười:

“Chưa đâu thím, còn sớm mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-226.html.]

Thím Trương hơi ngớ ra:

“Sao bụng to vậy rồi? Không phải tính sai ngày đấy chứ?”

Dạo này bụng cô đã không che nổi nữa, hơn năm tháng mà nhìn cứ như bảy tháng.

Bụng Trương Xảo Muội trước khi sinh con gái cũng chỉ lớn hơn hiện giờ của cô một chút.

“Là song thai, nên nhìn to hơn bình thường.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

Thím Trương tròn mắt kêu lên:

“Lại là sinh đôi á?!”

Bạch Nguyệt Quý chỉ mỉm cười gật đầu.

Phản ứng của bà giống hệt mợ cô. Hôm qua cô vừa mời bà đỡ Lý đến xem, bà ấy khẳng định rất chắc chắn: lần này cũng là song thai.

Mợ vui mừng khôn xiết, sau khi bà Lý rời đi liền nắm tay cô khen cô có phúc, đêm đó còn lén rủ Chu Dã ra ngoài làm gì đó nữa…

Cũng phải đi đến mộ bố mẹ Chu để đốt giấy tiền báo tin vui, mong hai cụ phù hộ cho thai kỳ này của cô được mẹ tròn con vuông.

Chuyện Bạch Nguyệt Quý lần này lại mang song thai, cô cũng không giấu nữa trong thôn.

Vì bụng thật sự quá to, mỗi lần ra ngoài đi dạo, mấy bà lão ngồi hóng mát dưới gốc cây lớn trong thôn đều cười hỏi cô được mấy tháng rồi.

Bạch Nguyệt Quý nói tháng thai, mấy bà có kinh nghiệm thì ngạc nhiên:

“Không phải nhớ nhầm ngày đấy chứ? Bầu hơn năm tháng mà sao bụng to thế này?”

“Bà đỡ Lý nói là song thai, nên bụng hơi to một chút.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

“Cái gì, lại là song thai à?” một đám bà lão đến cả giày cũng ngừng khâu, trợn tròn mắt nhìn bụng cô.

“Đúng thế ạ.” Bạch Nguyệt Quý nói chuyện với họ vài câu rồi thảnh thơi dẫn chú chó Sư Tử nhà mình đi tiếp.

Và thế là tin tức lan khắp thôn.

“Ối giời ơi, tổ tiên nhà họ Chu chắc phải tích đức dữ lắm đấy, nhìn vợ Chu Dã mà xem, thật không thể tin nổi!”

“Đúng đấy, thật là giỏi giang quá trời!”

“Chưa nói đến chuyện cô ấy cầm bút viết báo, mỗi tháng kiếm hai ba chục đồng, chỉ riêng cái bụng kia thôi đã đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi.”

“……”

Ngay cả mấy bà khó tính như bác gái Tôn cũng không thể không công nhận số mệnh tốt của Bạch Nguyệt Quý.

Lần đầu mang thai là song thai, sinh được một cặp con trai.

Giờ mang thai lần hai, lại là song thai nữa.

Dù là con trai hay con gái thì cũng đều may mắn cả.

Bao nhiêu năm nay trong cả đội Ngưu Mông lẫn các đội lân cận, chưa từng có ai sinh được một cặp song sinh. Người duy nhất từng sinh đôi chính là Bạch Nguyệt Quý, vậy mà lần này cô lại mang thai đôi lần nữa.

Không thể tin nổi! Đây là cái phúc gì vậy trời?

Thế là một đám bà cụ chân bó nhỏ xíu ngồi bàn tán mà không khỏi xuýt xoa, tiếc rẻ: trước đây sao không nhìn ra trên người Bạch Nguyệt Quý lại có vận khí tốt như thế?

Hóa ra là Chu Phúc Tinh nhà họ Chu có phúc!

Đám đàn ông trong thôn sau giờ làm cũng nghe được tin, ai nấy đều tỏ vẻ ghen tị với phúc phần “từ trên trời rơi xuống” của Chu Dã.

Ngay cả lão đội trưởng cũng phải vỗ vai nói với Chu Dã:

“Năm nay nếu nộp đơn xin danh hiệu ‘Đại đội tiên tiến’ thành công, thì bác mặt dày đến xin lãnh đạo công xã cấp cho vợ cháu chút chế phẩm dinh dưỡng đấy!”

Chu Dã lập tức vỗ ngực:

“Bác đội trưởng yên tâm đi ạ, đội mình năm nay chắc chắn được công nhận là đại đội tiên tiến!”

Hạt Dẻ Rang Đường

Tuy nói không thiếu mấy thứ ấy, nhưng đó là danh dự.

Nếu thực sự được phê duyệt, thì cũng đồng nghĩa với việc cấp trên cũng công nhận phúc khí của vợ anh, như thế có nên thưởng không chứ?

Loading...