Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 231.
Cập nhật lúc: 2025-06-04 10:48:52
Lượt xem: 141
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vợ à, em vất vả rồi.”
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên má vợ mình một cái.
Bạch Nguyệt Quý lúc này tinh thần khá tốt, thậm chí còn muốn bật cười. Cô nhìn Chu Dã, nói:
“Không có con gái rồi.”
Ai mà ngờ, chỉ vì cô lỡ miệng nói với em họ một câu “lại là sinh đôi”, kết quả đúng thật lại là sinh đôi, mà còn là hai cậu con trai nữa.
Giá như có một cô con gái thì hay biết mấy. Giờ thì hay rồi, anh chồng thô kệch của cô đã đi triệt sản, không có con gái chắc sẽ trở thành tiếc nuối cả đời mất thôi.
Dù nghĩ vậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn rất bình thản.
Đời người mà, sao có thể mọi chuyện đều như ý? Hai cặp sinh đôi – tổng cộng bốn cậu con trai, với cô như thế cũng là một dạng “hoàn mỹ”.
Chỉ cần con cái khỏe mạnh, bình an là đủ, những chuyện khác đều có thể xếp sau.
Chu Dã lắc đầu, nói:
“Không sao, có bốn cậu con trai cũng tốt lắm rồi!”
Thật ra vẫn có chút tiếc nuối, nhưng không sao. Làm gì có ai mà cả đời không tiếc điều gì?
Nhìn Đâu Đâu và Đô Đô vừa lanh lợi vừa dễ thương, giờ lại có thêm một cặp như vậy nữa, nghĩ đến thôi cũng thấy vui rồi.
Anh ghé lại nhìn hai bé trai đang nằm ngủ bên cạnh, nói:
“Trông y như hồi Đâu Đâu với Đô Đô mới sinh vậy.”
Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn sang hai đứa con bên cạnh, cười nói:
“Trẻ sơ sinh thì đứa nào chẳng giống nhau.”
Rồi cô tiếp lời:
“Sau này mấy anh em lớn lên, dắt em đi dạo phố, là em có bốn vệ sĩ luôn bên cạnh, xem ai còn dám động đến em!”
Cho nên, cô cũng phải bắt đầu chăm sóc giữ gìn nhan sắc rồi!
Thử tưởng tượng mà xem, nếu mình trẻ mãi không già, đến khi mấy đứa con cao mét tám, đẹp trai ngời ngời, mà mình vẫn trẻ trung xinh đẹp, thì ra ngoài người ta sẽ tưởng là bà chủ giàu có đi cùng vệ sĩ riêng!
Một mình dắt bốn anh đẹp trai đi dạo!
Chu Dã nghe xong dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng thấy rất vui.
“Vậy thì năm bố con anh cùng cưng chiều mình em thôi!” Anh nghiêm túc gật đầu.
Bạch Nguyệt Quý cười, sau khi trò chuyện với Chu Dã một lúc, tinh thần đang căng thẳng của cô cũng dần thư giãn, buồn ngủ kéo tới, rồi cô từ từ thiếp đi.
Chu Dã ngồi bên cạnh, lặng lẽ canh chừng ba mẹ con.
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài.
“Vợ à, có làm em tỉnh không?” Chu Dã thấy cô mở mắt thì vội vàng bước đến rót nước ấm cho vợ uống, trong lòng cũng đang bực mình không ít.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Chu Dã đỡ vợ uống nước xong mới nói:
“Bên ngoài có một thai phụ cãi nhau với mẹ chồng, bị mẹ chồng tát cho một cái, động thai rồi! Giờ đang gấp gáp sinh con, nhà chồng nhà vợ thì đang ầm ĩ ngoài hành lang luôn!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý nghe xong cũng chỉ biết cạn lời.
Dù gì cũng tỉnh rồi, cô quyết định dậy ăn sáng.
Cố Quảng Thu đã đạp xe đem cháo hạt sen nấu với thịt nạc mang tới.
Tối qua sau khi sinh, cô đã ăn một bát cháo đường đỏ, giờ cũng tiêu hóa sạch rồi, nên vừa ăn cháo hạt sen vừa thấy thơm ngon dễ chịu.
Ăn xong, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Đói bụng mà chịu không nổi cũng khiến dạ dày rất khó chịu.
Hiện giờ trời đã rất nóng, dù mới chỉ hơn tám giờ nhưng nắng đã chang chang ngoài kia.
Thời tiết này chắc chắn không thích hợp để về nhà. May là Chu Dã đã dặn trước chú Đào – nhắn ông chiều tối mới tới đón, nên sáng nay ông vẫn chưa đến, phải đến chiều mới lên.
Thế nên Bạch Nguyệt Quý cứ ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
Dù mẹ con cô chưa về, nhưng Cố Quảng Thu đã đạp xe đưa bà Lý về trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-231.html.]
Ban đầu anh còn định ở lại chăm sóc, để Lý Thái Sơn đưa bà nội về, vì dù sao anh cũng là anh họ.
Nhưng Lý Thái Sơn thì nói thẳng:
“Anh đâu có nói được, giao tiếp không tiện. Có việc gì cũng không sai được anh đi, người ta chẳng hiểu anh nói gì. Vẫn là em ở lại trông, anh đưa bà em về trước đi.”
Vậy là Cố Quảng Thu đành đạp xe đưa bà Lý về thôn trước.
Về đến nơi, mọi người tất nhiên là sẽ hỏi bà Lý:
“Lần này sinh con trai hay gái?”
Bà Lý chẳng hề giấu giếm, nói thẳng:
“Lại là hai đứa con trai nữa!”
“Cái gì? Lại là hai đứa con trai nữa à?!”
“Trời đất ơi, vậy là có bốn đứa con trai rồi hả?”
“Thế thì đúng là ghê gớm thật đó! Người ta tám năm sinh bốn đứa con trai cũng đã nhanh lắm rồi, hai vợ chồng nhà này mới vài năm đã có bốn cậu con trai!”
“Không phải gọi là Chu Phúc Tinh thì gọi là gì nữa!”
“Chu Phúc Tinh thì đúng là giỏi rồi, nhưng vợ cậu ta cũng không vừa đâu nha! Làm vợ Phúc Tinh thì chính bản thân cũng phải có phúc mới được!”
“……”
Mọi người nghe vậy đều sững sờ, lập tức bàn tán rôm rả.
Nói không ghen tỵ thì là giả, ở nông thôn ai mà chẳng mong sinh được nhiều con trai, con trai càng nhiều thì càng có khí thế, càng có chỗ dựa.
Nhà họ Chu vốn không phải người gốc ở đội sản xuất Ngưu Mông, là bố của Chu Dã trôi dạt đến đây rồi mới lấy vợ, sinh được mỗi hai anh em là Chu Dã và Chu Xuyên.
Mà Chu Xuyên lại sinh liền hai đứa con gái đầu, đến đứa thứ ba mới là con trai, đúng là nhân đinh đơn bạc.
Hồi xưa nhà mẹ đẻ của chị dâu Chu từng đến nhà họ Chu gây sự, chẳng phải cũng là vì bên đó đông người, còn bên nhà họ Chu thì ít người nên mới chẳng kiêng dè gì sao?
Không ngờ tới đời Chu Dã thì quá giỏi giang, lần trước sinh đôi được hai cậu con trai, lần này lại sinh đôi tiếp, cũng là con trai nốt.
Tổng cộng là bốn đứa con trai, nhà họ Chu bỗng chốc nhân khẩu hưng vượng hẳn lên.
Đến Chu Xuyên cũng chỉ biết im lặng, còn chị dâu Chu thì trong lòng có chút ghen tỵ, lúc này ở trước mặt Bạch Nguyệt Quý, chị ta không thể giữ vẻ “làm chị dâu” được nữa rồi.
Trước kia là vậy, bây giờ thì càng không cần phải nói.
Chị dâu Chu chua chát, nói với người ngoài:
“Sinh con trai thì cũng vui đấy, nhưng mà bốn đứa trai cơ đấy! Lúc còn nhỏ thì không thấy gì, chứ đợi đến lúc lớn, mấy thằng nhóc ăn như rồng ấy, có mà ăn mòn cả nhà! Cứ chờ mà xem, hai vợ chồng họ liệu có nuôi nổi không!”
Lúc đó, chị dâu Lý đứng gần đó, liền lên tiếng thay Bạch Nguyệt Quý:
“Chu Dã giờ đi làm kiếm điểm công, còn Nguyệt Quý thì viết bài đăng báo lấy nhuận bút, chị còn phải lo giùm họ à?”
“Cứ cái kiểu sống của hai người đó, không lo mới lạ!” Lý Tiểu Liên ở cạnh tiếp lời, giọng chua lè chua lét.
Cô ta từng sinh liền bốn đứa con gái, vì thế mới dại dột nghĩ quẩn đi vay “giống” của Giang Đại Hổ.
Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao? Hai lần đều sinh đôi, và toàn là con trai, đúng là khiến cô ta ghen tỵ đến phát điên.
Cũng là phụ nữ với nhau, tại sao số người ta lại tốt như vậy, còn mình thì khổ như thế?
Vợ của Lý Thái Sơn đứng bên cạnh cười hi hi:
“Có người trông mong con trai đến đỏ cả mắt, cuối cùng cũng chẳng mong nổi. À mà tôi không nói ai đâu nha.”
Nói xong còn cố tình quay sang nhìn Lý Tiểu Liên, ánh mắt vừa như cười vừa như móc.
Lý Tiểu Liên không chịu nổi nữa, xoay người bỏ đi.
Ngay lúc đó, có một bà cụ ghé đầu lại hỏi vợ Lý Phong Mậu:
“Lúc mấy người xông vào, thật sự thấy hai người đó không mặc quần hả?”
Vợ Lý Phong Mậu khẽ cười, “Thì đúng vậy chứ còn gì! Nhìn thấy hết luôn!”
Hôm đó cô ta cùng với Triệu Mỹ Hương và chị dâu Chu là những người đầu tiên xông vào. Cái gì mà chưa thấy?
Nói thật chứ, bảo sao Giang Đại Hổ đẻ được con trai, Lý Tiểu Liên mới tình nguyện vay giống từ anh ta, “vốn liếng” của người ta đúng là không tệ chút nào.
Còn hơn hẳn chồng cô ta - Lý Phong Mậu!
Đêm hôm bị bắt gian về, cô ta còn mơ liên tục mấy hôm, mơ thấy Giang Đại Hổ kéo mình vào trong ruộng ngô rồi làm gì đó không tiện kể!