Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 267.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 04:15:58
Lượt xem: 112
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi mang canh thịt dê đến cho cậu Cố và mợ Cố, Chu Dã quay về từ đội sản xuất Cố gia, trên đường còn thấy có người đang đánh nhau ở thôn. Anh nhìn qua thì phát hiện là người lạ, không quen biết.
“Chuyện gì thế? Họ đâu phải người trong thôn mình, sao lại đánh nhau dữ vậy?” Chu Dã dừng xe đạp lại, hỏi một người đàn ông trong thôn đang đứng xem náo nhiệt.
Người kia với vẻ mặt hóng chuyện nói: “Toàn là người đến đội mình xem mắt đấy, là vì con gái nhà họ Đoạn. Ban đầu đã định ưng rồi, ai ngờ bà mối lại nhận quà của phía sau, nên lại dắt thanh niên nhà sau đến thêm một lần. Cô con gái nhà họ Đoạn thích anh sau hơn, nên đòi hủy hôn với anh trước để gả cho anh sau. Anh trước không đồng ý, anh sau biết chuyện này, hôm nay đụng mặt nhau, thế là đánh nhau luôn.”
Chu Dã nghe xong chỉ tặc lưỡi: “Cũng đến mức phải thế à?”
“Đương nhiên là đến mức đó rồi, đại đội mình là đội sản xuất tiên tiến mà, ai cũng muốn có người thân ở đại đội mình.” Người kia tỏ ra đầy tự hào.
Đội sản xuất tiên tiến là chuyện vinh quang, đã là người của đại đội Ngưu Mông thì sau này đi đâu cũng có khí thế. Trai gái trong đội chẳng cần lo chuyện cưới gả, bà mối giành nhau tới nói!
Giống như Chu Dã vừa thấy, giờ đây trai gái trong thôn đều rất được ưa thích, trời thì lạnh mà bà mối hết người này đến người khác vẫn đến gõ cửa.
Chuyện con gái nhà họ Đoạn bị giành đã đành, ngay cả Chu Đại Nha và Lý Đại Ni cũng được bà mối đến ngồi nói chuyện.
Lý Đại Ni sau Tết sẽ mười sáu, ở quê thì tuổi đó cũng xem là lớn rồi, thường kết hôn sớm. Nhưng cũng chỉ là mời bà mối uống chén trà thôi, còn chưa muốn vội vàng định hôn, ai biết sau này có người tốt hơn hay không?
Vụ này không chỉ mẹ của Lý Đại Ni mà ngay cả chị dâu của Chu Dã cũng nghĩ như vậy, đều không phải người ngốc.
Trong thôn đang náo nhiệt thì chớp mắt đã đến ngày mổ lợn rồi.
Tối qua, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô khi đi ngủ còn dặn bố kỹ càng: “Nhất định phải gọi bọn con dậy sớm, không được để bọn con bỏ lỡ!”
Chu Dã là người giữ lời, sáng sớm đã gọi hai đứa dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi đưa ra ngoài rửa mặt đánh răng, xong xuôi mới dẫn đi.
Còn lão Tam và lão Tứ thì vẫn đang ngủ say trên giường đất.
Khi ba bố con xách giỏ đi đến nơi mổ lợn, nơi đó đã đông kín người, dù gì cũng là sự kiện lớn, cả năm mới có một lần.
Năm ngoái còn làm rất âm thầm. Thực ra năm nay cũng không nên làm to như vậy, nhưng vì muốn khích lệ tinh thần mọi người, thôi thì cứ làm thôi, ở quê thì cũng không gây ra chuyện gì lớn.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô rất thích tụ họp náo nhiệt.
Lý Thái Sơn và mẹ cậu ta cũng đã đến.
“Anh Dã!” Lý Thái Sơn vẫy tay gọi.
Chu Dã liền dắt hai đứa nhỏ qua.
“Chú Thái Sơn, chú không dẫn Đa Đa đến à?” Đô Đô hỏi.
Con trai của Lý Thái Sơn tên là Lý Đa.
Cái tên “Đa” đó là vì Lý Thái Sơn mong con là con gái để gả cho hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, ai ngờ lại ra “thừa” một chú chim nhỏ, nên đặt tên là Đa.
Không chỉ đứa đầu, đứa thứ hai mà Kim Tiểu Linh mang thai cũng là con trai, Lý Thái Sơn đặt tên là Dư.
Hai cái tên cộng lại là “Đa Dư” (thừa thãi), chẳng có đứa nào như ý, cậu ta mong có con gái để sau này gả cho lão Tam và lão Tứ, ai dè toàn sinh con trai, tức c.h.ế.t đi được!
“Đa Đa còn nhỏ, chưa xem được cảnh này.” Lý Thái Sơn đáp: “Thật ra các cháu cũng không nên xem đâu.” Rồi hỏi Chu Dã, “Anh Dã, sao anh lại dẫn hai đứa nhỏ đến?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Cách đây hai năm, cũng có một gã ngốc trong thôn dắt con trai nhỏ đến xem cảnh mổ lợn, kết quả là đứa bé bị dọa sợ, ban ngày còn bình thường, tối đến thì sốt cao, hồn phách bay mất.
Cuối cùng phải mời bà nội của nó và bác trai Niên trong thôn – hai người duy nhất biết gọi hồn – đến tính toán canh giờ, mất nguyên buổi tối mới gọi được hồn về, sốt mới lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-267.html.]
“Bọn cháu gan lớn, không sợ đâu ạ!”
“Cảnh này không nhỏ đâu đấy.”
“Chính vì là cảnh lớn nên mới phải xem, chú Thái Sơn đừng coi thường bọn cháu!”
Lý Thái Sơn bật cười, liền bế Đô Đô lên, “Người đông, chú bế cháu.”
Đô Đô cũng không phản đối, Chu Dã thì bế Đâu Đâu, nói với Lý Thái Sơn: “Lát nữa bịt tai lại, đừng cho tụi nhỏ xem.”
“Không được bịt đâu!”
“Đúng rồi, bọn con muốn xem!”
Hai anh em phản đối kịch liệt.
“Được rồi, cho các cháu xem.” Lý Thái Sơn cười gật đầu, đồng ý ngay tắp lự.
Đâu Đâu và Đô Đô bán tín bán nghi, nhưng chưa bao lâu thì Cố Quảng Thu, thím Trương và Niên Sinh cũng đến.
Niên Sinh cũng muốn xem cảnh mổ lợn, thấy Đâu Đâu và Đô Đô thì vui lắm, ba đứa nhỏ ríu rít trò chuyện với nhau.
Chẳng mấy chốc, Mãn Thương, Mãn Khố và mấy người khác cũng đến cùng Lý Phong Thu, Chu Tam Đản và Chu Nhị Nha cũng đi với anh cả Chu và chị dâu Chu, đứng ở bên kia. Tam Đản còn vẫy tay chào bên này, nhưng anh cả Chu và chị dâu coi như không thấy.
Khi người đến đông đủ, đồ tể trong thôn bắt đầu mổ lợn.
Đầu của ba đứa nhỏ – Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh – lập tức bị ôm chặt vào lòng, tai cũng bị che kín. Đâu Đâu và Đô Đô còn giãy giụa đòi xem.
“Chưa xong đâu, lát nữa xem sau.” Chu Dã nói.
Lý Thái Sơn cũng không buông Đô Đô ra, Cố Quảng Thu cũng vậy, mãi đến khi mổ xong mới để bọn nhỏ xem.
Đâu Đâu và Đô Đô vội vàng quay đầu lại nhìn. Dù chẳng hiểu gì, nhưng cũng thấy con lợn đã chết, lúc nãy còn sống mà.
Hai anh em thoáng chốc trầm ngâm, Niên Sinh cũng vậy.
“Có hơi buồn phải không?” Chu Dã hỏi.
“Vâng…” Cả ba gật đầu.
“Không sao, lát nữa ăn nhiều thịt lợn vào là hết buồn liền.” Lý Thái Sơn cười hề hề.
Không xem thì không bị dọa, hồi nhỏ cậu còn từng nuôi thỏ, sau cũng bị mẹ cậu thịt mất. Khi đó cậu khóc dữ lắm, nhưng lúc ăn thịt thỏ kho lại thấy ngon vô cùng.
Mổ lợn thì náo nhiệt, còn mổ dê thì chẳng mấy ai để ý, nên đã mổ xong từ trước khi mọi người đến xếp hàng.
Giờ mổ lợn xong rồi, tiếp theo là xếp hàng chia thịt.
Xếp theo điểm công – nhà ai nhiều điểm thì đứng trước, ít điểm thì sau.
Chu Dã thì điểm công chắc chắn không cao, nên xếp gần cuối – chuyện thường năm nào cũng thế.
Tới lượt anh thì mấy miếng mỡ trắng bóng đã chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng anh không để tâm. Thấy mấy cái đầu dê chẳng ai lấy, anh liền hỏi bác đội trưởng.
“Nếu cậu muốn thì lấy cả ba cái đầu dê đi.” Bác đội trưởng nói.
Năm nay mổ hai con lợn, ba con dê.
Chu Dã cũng không khách sáo, liền lấy luôn ba cái đầu dê – tuy rẻ nhất nhưng cũng đủ để trừ hết điểm công anh tích được.