Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 269.

Cập nhật lúc: 2025-06-11 08:22:11
Lượt xem: 109

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đặc biệt là Dương quả phụ còn biết rõ, Trần Tùng vốn đã thích Dương Nhược Tình, nếu không thì sao lại nhân lúc Đặng Tường Kiệt không có ở đó mà định giở trò với cô ta? Đã đến mức ấy rồi, lại còn có thể kìm lại ở thời khắc quan trọng sao?

Ai mà tin được chứ?

Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng miệng chị ta lại hỏi:

“Em không giải thích với Đặng trí thức à?”

“Em chưa có cơ hội giải thích…” Dương Nhược Tình nghẹn ngào, “Chị dâu, chị có tin em không?” Cô ta thật sự bị Trần Tùng hại c.h.ế.t rồi, còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.

“Tất nhiên là chị tin em. Nhưng chuyện này, người khác tin hay không không quan trọng, quan trọng là Đặng trí thức nghĩ sao. Nhìn dáng vẻ anh ta bây giờ, chắc là tin chuyện đó thật rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Dương Nhược Tình nghe xong thì càng không chịu nổi, ôm mặt khóc nức nở.

Dương quả phụ đảo mắt suy nghĩ, rồi an ủi:

“Em đừng khóc nữa. Nếu em tin chị, thì để chị thay em nói một lời, chị đi giải thích với Đặng trí thức cho rõ ràng! Không thể cứ thế này mãi được, em thế này, chị nhìn còn thấy đau lòng.”

Dương Nhược Tình nghe vậy liền nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cảm kích nói:

“Chị dâu, cảm ơn chị!”

Dương quả phụ bảo cô ta cứ ở yên đấy đợi, rồi một mình đi tìm Đặng Tường Kiệt.

Chị ta cũng rất khôn ngoan, viện cớ nói Dương Nhược Tình để quên đồ trong phòng anh ta, xin Đặng Tường Kiệt mở cửa để chị ta vào lấy.

Nghe vậy, Đặng Tường Kiệt mới chịu mở cửa, nói: “Tự vào tìm đi.”

Dương quả phụ thuận lợi bước vào phòng, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.

Việc tìm đồ đạc chẳng qua chỉ là cái cớ. Chị ta nhìn thẳng Đặng Tường Kiệt rồi nói:

“Đặng trí thức, chuyện giữa anh và Nhược Tình tôi đều biết cả, tôi đến đây là để khuyên anh.”

Đặng Tường Kiệt hừ lạnh:

“Không cần chị khuyên, tôi và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa. Tôi không thể chấp nhận vợ mình phản bội.”

Đặng Tường Kiệt nói xong cũng không nghe thấy chị ta đáp lời, quay đầu lại nhìn thì suýt nữa thì sững sờ, Dương quả phụ đã… không mặc gì cả!

Không biết từ lúc nào chị ta đã cởi hết đồ, đứng trần trụi giữa phòng.

“Chị…” Đặng Tường Kiệt lập tức đứng bật dậy.

Trời đang lạnh, nên bà cũng run lẩy bẩy, nhưng vẫn nhìn anh ta chằm chằm:

“Anh biết vì sao tôi làm vậy không?”

Đặng Tường Kiệt quay mặt đi, không dám nhìn:

“Chị đang làm cái gì vậy!”

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chuyện giữa anh và Nhược Tình là hiểu lầm. Cho dù bây giờ giữa tôi và anh không làm gì hết, thì thân thể tôi anh cũng đã thấy rồi. Nếu anh muốn bôi nhọ tôi, cũng rất dễ dàng.”

Đặng Tường Kiệt trừng mắt nhìn bà:

“Nói bậy!” Nói xong liền quay mặt đi.

Dương quả phụ liền kể lại tất cả những gì Dương Nhược Tình đã nói với mình, đặc biệt nhấn mạnh rằng cô ta không bị Trần Tùng làm gì cả.

“Chỉ là trong lúc giằng co, thân thể cô ấy bị Trần Tùng nhìn thấy, hắn ta mới lấy cớ đó để vu oan rằng hai người có gì với nhau. Nhưng thật ra không hề có. Trong chuyện này, Nhược Tình mới là người bị hại!”

Đặng Tường Kiệt cười lạnh:

“Nếu thật sự như chị nói, thì cô ấy phải tránh xa Trần Tùng mới đúng. Nhưng hôm đó tôi tận mắt thấy cô ấy ở trong phòng Trần Tùng, còn ôm ấp nhau! Tôi tận mắt thấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-269.html.]

Dương quả phụ mặc lại quần áo, nói:

“Chuyện đó tôi không rõ, nhưng tôi tin Nhược Tình. Tôi cũng tin rằng một người phụ nữ, nếu đã có người chồng xuất sắc như anh, thì sẽ không để mắt tới người đàn ông khác.”

Câu nói ấy khiến Đặng Tường Kiệt không nhịn được mà đưa mắt nhìn người phụ nữ nông thôn trước mặt.

Dương quả phụ nhìn thẳng vào anh ta nói tiếp:

“Trần Tùng làm sao sánh được với anh? Nếu Nhược Tình thật sự thích hắn, thì đã không chọn anh. Anh hiểu tính cô ấy mà, dù dịu dàng yếu ớt, nhưng không phải loại người phản bội chồng. Cô ấy không phải người như vậy.”

“Tôi là người ngoài còn tin cô ấy, anh là chồng cô ấy, chẳng lẽ lại không tin nổi một lần sao?”

“Tôi cũng muốn tin cô ấy, nhưng chuyện xảy ra như vậy, tôi thật sự không thể tin được!” Đặng Tường Kiệt nói.

“Trần Tùng đã phát điên vì thích Nhược Tình rồi, người điên vì yêu, chuyện gì cũng dám làm! Toàn là vu khống cả thôi!”

“Giống như chuyện của Mã trí thức với anh, lúc đó chẳng phải cũng vì yêu mà phát cuồng sao? Còn hại Nhược Tình biết bao lần? Anh thử nghĩ kỹ lại đi.”

Nói xong, Dương quả phụ định rời đi. Nhưng khi đi ngang qua Đặng Tường Kiệt, chị ta đỏ mặt nói nhỏ:

“Tôi là một người phụ nữ mang tiếng xấu, nhưng tôi cũng có liêm sỉ. Chuyện tối nay… xin anh đừng nói với ai. Chuyện này, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết.”

Nói xong lại liếc anh ta một cái đầy thẹn thùng, rồi mới rời khỏi phòng.

Đặng Tường Kiệt nhìn bóng lưng bà rời đi, không nói gì.

Nhưng hình ảnh người phụ nữ nông thôn ấy trần truồng đứng trong phòng lại cứ quẩn quanh trong đầu anh ta, không sao xua được.

Chuyện Dương quả phụ thích anh ta, anh ta biết rất rõ, nhưng nó khác hẳn với thứ tình cảm ích kỷ của Mã Quyên, cũng khác hẳn sự si mê méo mó của Trần Tùng dành cho Nhược Tình.

Tình cảm của người phụ nữ thôn quê này dành cho anh ta, ngược lại lại giống như một thứ “tình yêu lớn”, âm thầm, nhẫn nại, có phần hy sinh, chẳng màng bản thân bị hiểu lầm.

Vì Dương quả phụ chưa từng làm chuyện gì khiến anh ta hay Dương Nhược Tình tổn thương thêm. Trái lại, chị ta như thể tự đặt mình vào vị trí của Dương Nhược Tình, chỉ mong được nhìn thấy anh ta và Dương Nhược Tình sống tốt bên nhau thì chị ta mới cảm thấy hạnh phúc.

Tình cảm của người phụ nữ nông thôn ấy dành cho anh ta thật sự rất thuần khiết.

Cũng chính vì có sự giải thích thẳng thắn từ Dương quả phụ, nên khi Dương Nhược Tình lại đến lần nữa, Đặng Tường Kiệt mới ngầm đồng ý để cô ta vào nhà nói chuyện.

Dương Nhược Tình vừa lau nước mắt, vừa kể lại chuyện hôm đó suýt bị Trần Tùng cưỡng bức, nhưng đến phút chót không biết vì sao, hắn lại buông tha cho cô ta.

“Xảy ra chuyện như vậy, sao em không nói với anh một lời? Hôm đó sao còn đến tìm hắn? Em không nên tránh xa hắn mới phải sao?” Đặng Tường Kiệt chất vấn.

Dương Nhược Tình bật khóc:

“Chuyện như vậy… em biết nói thế nào với anh đây? Nhưng sau đó em cũng đã luôn tìm cách tránh xa hắn. Hôm đó em đến tìm hắn là vì… em không ngờ hắn lại định cưới một người như Lý Phong Mai. Em nghĩ dù sao cũng đều là trí thức về nông thôn, nên mới đến khuyên hắn một câu…”

Đặng Tường Kiệt lập tức giận dữ:

“Hắn đã đối xử với em như vậy, mà em còn chạy tới để khuyên hắn làm cái gì? Đều là người trưởng thành rồi, hắn làm gì là chuyện của hắn, cần gì đến em lo? Dù có lòng tốt cũng không nên dồn cho một kẻ cầm thú như thế! Em làm vậy chẳng khác nào ‘dắt cừu vào miệng sói’ em có biết không?!”

“Em cũng rất hối hận… nhưng em thật sự không ngờ hắn lại vu oan em như vậy…” Dương Nhược Tình vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào:

“Anh Tường Kiệt… anh tha thứ cho em được không… Mấy hôm nay em không thấy kinh nguyệt nữa… em nghĩ là… em có rồi.”

Đặng Tường Kiệt sững người, bao nhiêu tức giận trong khoảnh khắc ấy tan biến. Anh ta vội vàng hỏi:

“Em nói gì cơ? Em… em mang thai rồi sao?”

Dương Nhược Tình đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:

“Kinh nguyệt của em đã trễ gần cả tuần rồi…”

Trước khi xảy ra chuyện hiểu lầm này, tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt, quan hệ vợ chồng cũng vô cùng mặn nồng. Đặng Tường Kiệt nhớ rất rõ, có vài lần hai người gần gũi mà không dùng biện pháp tránh thai.

Nếu thật sự mang thai thì khả năng cao là vào những lần đó.

Anh ta cảm thấy vui mừng, nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài bao lâu thì ánh mắt anh ta chợt trở nên nghi ngờ. Anh ta nhìn chằm chằm Dương Nhược Tình:

“Em chắc chắn… đứa bé này là của anh chứ?”

Loading...