Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 270.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 08:22:24
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Nhược Tình như không thể tin nổi anh ta lại có thể nói ra những lời như thế, trừng lớn mắt, nước mắt như vỡ đê trào ra.
“Là lỗi của anh… là anh sai rồi.” Đặng Tường Kiệt vừa nghe thấy đã mềm lòng, định ôm lấy cô ta.
Thế nhưng Dương Nhược Tình lại gạt tay anh ta ra, “Anh đừng chạm vào em! Đặng Tường Kiệt, anh quá xúc phạm người khác rồi. Nếu anh đã nghi ngờ, không tin em như vậy, thì được thôi, chúng ta ly hôn! Đứa bé trong bụng em, em cũng không cần nữa!”
Nói xong, cô ta đẩy Đặng Tường Kiệt ra rồi chạy vọt ra ngoài.
Đặng Tường Kiệt vội đuổi theo: “Em đang mang thai, đừng chạy, đi chậm thôi!”
Nhưng Dương Nhược Tình không màng gì nữa, chạy một mạch về khu nữ trí thức, đóng cửa phòng đánh sầm một tiếng, mặc kệ Đặng Tường Kiệt ở ngoài đập cửa gọi đến khàn giọng cũng không đáp lại.
Sống ở phòng bên cạnh, Sở Sương đã thật sự chịu hết nổi hai người này rồi, ngày nào cũng ầm ĩ!
Cô chạy sang nhà họ Niên bên kia tìm Hứa Nhã để trút bầu tâm sự:
“Hôm nay anh đuổi theo tôi không để ý, mai tôi đuổi theo anh thì anh không thèm để ý, cứ như đang chơi trò đuổi bắt vậy!”
Hứa Nhã lúc rảnh rỗi lại chạy sang chỗ Bạch Nguyệt Quý buôn chuyện kể lại tin hot này.
Bạch Nguyệt Quý chỉ cười.
Cặp đôi trời sinh như Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình vốn là kiểu “ngươi trốn ta đuổi, có cánh cũng không thoát!”
Thật ra vốn dĩ không có gì lớn, nhưng cứ vì mấy chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt mà tự đẩy mọi thứ đi xa. Hơn nữa cả hai lại đều có “thể chất đào hoa”.
Phụ nữ gặp Đặng Tường Kiệt thì chân mềm nhũn, đàn ông gặp Dương Nhược Tình thì đều muốn chiếm hữu. Kết quả là đám vai phụ cứ thế gây sự, dắt mũi, tạo ra đủ thứ tình tiết cẩu huyết đau lòng.
Nhưng hình như không ít độc giả lại cực thích kiểu ngược này?
Lúc đọc truyện, Bạch Nguyệt Quý còn từng thấy bình luận của độc giả dưới phần truyện, toàn là:
“Hu hu hu tác giả đừng ngược nữa, xin hãy cho họ hóa giải hiểu lầm đi!”
“Chị nữ chính của chúng ta khổ quá mà, rõ ràng là có lòng tốt, lại cứ bị hiểu lầm…”
“Chị tỏa ra sức hút chỉ là kỹ năng bị động thôi mà, anh nam chính đừng ghen tuông nữa, tiếp tục như vậy là không đáng yêu nữa đâu nha~”
Những bình luận kiểu đó cô đều từng đọc qua.
Còn về chuyện giữa hai người kia, Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng bình luận gì them, miễn là đừng quấy rầy đến cuộc sống yên ổn của cô là được.
Dạo này cô cũng rất bận rộn, vì đang chuẩn bị đón Tết.
Ngoài chuyện phải quét dọn nhà cửa, còn phải hấp bánh bao, làm sủi cảo, mổ gà… Vì Chu Dã muốn ăn bánh gạo đậu ngọt nên cô còn làm thêm cả mấy mẻ.
Về chuyện ăn uống, Bạch Nguyệt Quý luôn cố gắng đáp ứng hết mức cho Chu Dã, người đàn ông này, thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng gần đây, cô bắt đầu tự phản tỉnh.
Không biết có phải cô chăm sóc anh quá kỹ, bồi bổ quá nhiều hay không, mà tên này bây giờ “được voi đòi tiên”, ngày nào cũng muốn gần gũi, ai mà chịu nổi chứ?
Bạch Nguyệt Quý bị anh quấn riết đến sợ.
Hai ba ngày gần đây, cô luôn giữ khoảng cách, còn ôm các con ngủ chen vào giữa, không cho anh có cơ hội đến gần.
Chu Dã thì tủi thân vô cùng.
Chẳng phải anh chỉ là nhớ vợ thôi sao, sao vợ lại tránh anh như tránh tà thế chứ? Với bản lĩnh của anh, mấy người ngoài kia uống thuốc bổ cũng không bì nổi đâu nhé!
Tất nhiên, Bạch Nguyệt Quý chẳng biết anh đang nghĩ gì, cũng mặc kệ anh có tủi thân hay không, nói cho cùng, đừng có tới gần cô nữa, cứ thế này mãi thì không phải anh gục mà là cô mất sức trước!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-270.html.]
Chớp mắt đã đến giao thừa.
Giống như mọi năm, Đổng Kiến và Sở Sương đều được mời đến nhà cô ăn cơm tất niên.
Mà tiệc tất niên của Bạch Nguyệt Quý thì chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, gà quay, thịt hầm, cá kho… món nào món nấy đều hấp dẫn.
Ngoài ra còn có bánh bao, sủi cảo đủ nhân và cả nước uống tự pha cho mỗi người một cốc.
Một bữa cơm như thế, nói không quá đáng là rất ấm cúng và thịnh soạn.
Ăn xong, Đổng Kiến và Sở Sương cũng không nán lại lâu, vì biết vợ chồng Chu Dã còn phải sang thôn trên chúc Tết. Nhưng trước khi đi, họ không quên lì xì cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa một bao năm xu.
Đâu Đâu và Đô Đô cầm bao lì xì, miệng cười tít như bôi mật, không chỉ cảm ơn mà còn không thiếu lời chúc tụng,dù chẳng ai dạy các bé nói đâu.
“Chúng con hỏi bà đấy, bà nhận bao lì xì là phải nói lời tốt đẹp!” Hai anh em giải thích.
Bạch Nguyệt Quý nghe mà buồn cười, sao lại sinh được hai đứa con láu cá thế này chứ?
Ngay cả lão Tam và lão Tứ cũng bị ảnh hưởng, vừa thấy bao lì xì là mắt sáng rỡ, ai tặng thì lễ phép cảm ơn ngay, nhận lấy rồi cất gọn.
Dẫn mấy anh em nhà này ra đường chẳng lo bị thiệt bao giờ.
Trước đây mỗi lần lì xì cho người khác còn phải móc túi đắn đo, nhưng mấy năm gần đây thì đúng là “kẻ đến sau vượt mặt”, không còn phải lo gì nữa, vì bốn anh em nhà này ở đây rồi!
Ăn xong bữa cơm tất niên, thấy cũng gần đến giờ đẹp, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý liền bế lão Tam, lão Tứ, dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô, cả nhà sáu người cùng nhau ra ngoài đi chúc Tết hàng xóm láng giềng.
Lý Phong Thu và chị dâu Lý vui vẻ chào đón họ vào nhà, nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không ngồi lại, vì còn phải đi chúc Tết những nhà khác nữa.
Nói chuyện dăm ba câu rồi họ đưa lũ trẻ đến nhà họ Trương, sau đó là đến nhà Lý Thái Sơn, nhà Lý Đại Sơn, nhà chú Đào, cuối cùng là đến nhà bác Đội trưởng để chúc Tết ông.
Hạt Dẻ Rang Đường
Những nhà quen thân và có giao tình tốt đều đã đến đủ, lúc này Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mới đưa bốn đứa con về nhà.
Tuy phát đi không ít bao lì xì, nhưng cũng nhận về kha khá. Bao lì xì chỉ có vài xu, một hai xu là cùng, chủ yếu là lấy hên lấy may.
Vừa về đến nhà, Lý Thái Sơn cũng ôm cậu con trai nhỏ là Lý Dư đến chơi, còn cậu con trai lớn là Lý Đa cũng lon ton theo sau.
Bạch Nguyệt Quý đưa cho Lý Dư một miếng bánh ăn vặt, còn bốc đầy tay bánh kẹo, đồ ngọt cho Lý Đa, khiến cậu nhóc vui mừng ra mặt.
“Chị dâu, chị đừng cho nó nhiều thế.” Lý Thái Sơn cười nói.
“Cứ để dành ăn dần.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.
Bố con họ ở lại chơi một lát rồi về, lúc này Chu Tam Đản cũng đến chúc Tết.
Chỉ có mình Chu Tam Đản đến, còn Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha thì không đến nữa, mấy lần trước chịu khó sang vì muốn lấy được bao lì xì, giờ thì chú nhỏ và thím nhỏ đẻ lắm con, số người trong nhà còn nhiều hơn nhà họ, đến nữa làm gì?
Nhưng Chu Tam Đản thì vẫn đến.
Chu Dã ngồi uống trà trò chuyện cùng cháu: “Qua Tết là lớn thêm một tuổi rồi, phải cố gắng học hành cho tốt đấy.”
Bạch Nguyệt Quý cũng khuyến khích: “Cô giáo Hứa khen cháu học giỏi lắm, phải giữ phong độ nha.”
Chu Tam Đản xấu hổ gật gật đầu.
Chúc Tết xong bên nhà chú nhỏ, cậu lại đi chúc Tết họ hàng khác, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là nhà chú Trương.
Bởi vì Cố Quảng Thu là cậu họ của cậu.
Trước kia vợ chồng anh cả Chu vốn định kết thân với nhà chú Trương, nhưng họ không phải người ngốc, cũng nhận ra nhà ấy không nhiệt tình cho lắm.
Sau này dứt khoát không “mặt nóng dán lên m.ô.n.g lạnh” nữa, chẳng thèm đến nữa luôn.
Chuyện chúc Tết nhà chú Trương, cứ để Chu Tam Đản tự lo. Bố mẹ cũng chẳng dặn gì, tự cậu đi chúc Tết thôi.