Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 271.

Cập nhật lúc: 2025-06-11 11:56:33
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng rất hài lòng với sự chín chắn của Chu Tam Đản.

Không trách sao khi mợ còn ở đây cũng thường xuyên để ý, quan tâm cậu bé hơn một chút.

Giờ Chu Tam Đản đã bắt đầu gánh vác chuyện xã giao của nhà anh cả Chu, trong khi Đâu Đâu và Đô Đô thì vẫn còn chưa tới lượt.

Hai cậu nhóc đã sớm chia nhỏ bao lì xì của mình ra rồi.

Bao lì xì của lão Tam và lão Tứ thì đưa lại cho bố mẹ giữ, còn của mình thì giữ riêng.

Bây giờ cả hai đều biết đếm số rồi, đếm từ một đến một trăm không thành vấn đề. Đâu Đâu còn nhanh hơn Đô Đô một chút, đã có thể đếm đến một trăm hai mươi.

Đếm chừng này tiền thì có gì khó.

Sau khi đếm xong, hai cậu bé đem một nửa tiền cất vào hộp gỗ của mình, để dành dùng dần, mua bi thuỷ tinh hay truyện tranh đọc.

Còn một nửa tiền thì, để đi mua pháo.

Trên công xã có bán pháo, tụi trẻ con thường tụ tập lại thành nhóm kéo nhau lên đó mua, rồi mang về thôn đốt.

Bọn nhóc nhà này cũng không ngoại lệ.

“Đâu Đâu, Đô Đô, xong chưa đó!”

Chẳng bao lâu sau, Mãn Thương – Mãn Khố, con trai út của chị dâu Đại Sơn và con của Đào Ngoã Phiến, cả đám trẻ con lớn nhỏ đã lục tục kéo tới, rủ hai anh em đi cùng.

“Ra liền đây!” Cả hai hô lên, rồi còn gọi theo Sư Tử.

Một đám trẻ con ríu rít, cười nói ầm ĩ, kéo nhau đi mua pháo.

Tuy để trẻ con chơi pháo có chút nguy hiểm, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng không phải là người cái gì cũng cấm cản.

Bởi vì đó là tuổi thơ của bọn trẻ. Cái gì cũng “không được”, “cấm đoán” thì không thể nuôi được những đứa trẻ gan dạ.

Nhất là còn có Chu Dã bên cạnh dạy cho bọn nhỏ cách chơi an toàn thì chẳng cần lo lắng gì cả.

Lúc bọn trẻ đi chơi, Lý Thái Sơn cũng tự qua nhà. Dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa, cậu tới để trò chuyện với “anh Dã” của mình.

Chu Dã bèn dẫn Lý Thái Sơn qua gian tây phòng ngồi uống trà.

Lý Thái Sơn vừa uống trà vừa cảm khái, hồi trước cậu ta còn tính ăn bám bố mẹ cơ mà.

Không ngờ từ lúc nào lại biến thành một “thanh niên chăm chỉ làm ăn”.

“Cậu cứ vui vẻ mà sống đi, nếu còn giống hồi đó thì giờ cậu với Vương Nhị Anh đã cùng bị bắt nhốt cả rồi.” Chu Dã nói.

“Anh Dã, anh đừng nói chuyện xui xẻo như thế chứ! Em bỏ cái trò đánh bài với hắn ta từ lâu rồi mà!”

Chu Dã lại hỏi: “Chẳng phải chỉ đánh bài ăn tiền thôi à? Những người khác cũng bị bắt, giờ còn được thả về ăn Tết, sao chỉ mình hắn còn chưa được thả?”

Những người bị Niên lão Nhị báo hồi năm ngoái, mấy ngày trước đều đã được thả về đón năm mới, ai cũng về hết, chỉ có Vương Nhị Anh là chưa thấy bóng dáng.

Nhắc đến chuyện này, Lý Thái Sơn lập tức hào hứng hẳn lên:

“Vương Nhị Anh chắc là không ra được rồi, sợ là phải ngồi tù mục xương mất!”

“Sao cơ?” Chu Dã sửng sốt.

Lý Thái Sơn khá thạo tin, chuyện này cũng là nghe mẹ kể lại:

“Bác trai Vương và bác gái Vương không biết từ đâu nhận được một vụ việc, cũng ác lắm, nhận tiền rồi thì lập tức đồng ý cho Vương Nhị Anh đứng ra chịu tội thay người khác.”

“Giống như anh ngày xưa à?” Chu Dã hỏi.

“Không giống đâu! Hồi đó anh vào có hai năm là ra. Nhưng vụ của Vương Nhị Anh này ấy hả… em nghe nói là ngồi tù mục xương còn nhẹ đó, có khi còn phải…”

Câu sau Lý Thái Sơn không nói hết, nhưng đưa tay lên trán làm động tác ám chỉ.

Chu Dã trầm mặc.

Lý Thái Sơn thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-271.html.]

“Dù gì Vương Nhị Anh cũng chẳng ra gì, đúng là thứ không nên thân, nhưng hai vợ chồng già nhà họ Vương cũng nhẫn tâm thật đấy. Em nghe nói chỉ vì năm trăm đồng mà bán con như vậy…”

“Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa.”

Lý Thái Sơn lắc đầu, dù sao cũng là người cùng lớn lên, trước kia hai người cũng từng thân thiết. Nhưng cuối cùng Vương Nhị Anh lại không chịu đi theo con đường đúng đắn như Chu Dã.

“Anh Dã, anh nói xem bao giờ chúng ta mới hết khổ? Giờ em chỉ muốn nằm một chỗ không phải dậy nữa, có ngày nào mới sống kiểu nằm cũng có cơm ăn được không?” Lý Thái Sơn lại không đứng đắn, ngả lưng xuống phản gỗ kêu gào.

Chu Dã rót thêm chén trà cho cậu ta:

“Chuyện đó đơn giản thôi mà,chờ hai thằng nhỏ nhà cậu lớn lên là được.”

“Chờ tụi nó lớn thì chẳng biết đến năm nào tháng nào. Làm mãi thế này, em sợ mình chẳng sống nổi tới lúc ấy luôn.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã cười cười:

“Tết nhất rồi mà nói năng xúi quẩy quá. Hơn nữa anh còn chưa kêu mệt, cậu kêu cái gì?”

“Anh Dã anh có chị dâu nên khỏe quá rồi còn gì, ngày nào cũng có đồ ăn ngon. Vợ em thì tính toán tằn tiện, mấy món ngon cũng không dám ăn.”

“Đợi mùng Năm Tết xong, anh lại vào núi một chuyến, kiếm ít đồ ngon mang về bồi bổ cho cậu.” Chu Dã nói.

Lý Thái Sơn lập tức đáp:

“Được được, qua mùng Năm là đi liền! Giờ trên người em toàn xương sườn không à, có săn được chút thịt thì phải để dành nhiều tí để bồi bổ đó nha!”

Nhà Lý Thái Sơn thực ra thuộc loại khá giả trong thôn, chỉ là mẹ của Lý Thái Sơn sống tằn tiện quá mức.

Kim Tiểu Linh — vợ cậu ta — cũng chẳng khác gì, tiết kiệm từng đồng. Lý Thái Sơn tuy ăn uống không đến mức đói meo, có thể no được bảy tám phần, nhưng muốn có miếng thịt hay đồ mặn cũng khó.

Đàn ông ở cái tuổi này mà không được ăn thịt, chỉ ăn mỗi lương thực no bụng thôi thì lấy gì mà có sức vóc chứ?

Còn như Chu Dã, từ khi bước vào mùa đông đến nay, chưa hôm nào thiếu đồ mặn.

Được tẩm bổ đầy đủ nên sắc mặt hồng hào, tinh thần phơi phới.

Lại thêm chuyện không phải lao động nặng, một thân sức lực chẳng biết dùng vào đâu, ngày nào cũng phải… tìm vợ “gần gũi”, đến mức bây giờ bị vợ… “ngán” luôn rồi.

Còn người khác thì không được như vậy, vì họ phải lo liệu chi tiêu từng ly từng tí.

Chu Dã đang ngồi tán chuyện với Lý Thái Sơn thì Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng vừa làm xong việc, dẫn hai anh em Niên Sinh – Lâm Lâm sang nhà chơi, cùng hàn huyên chút chuyện.

Chu Dã nhân tiện cũng nói với Cố Quảng Thu:

“Mùng Năm Tết mình qua thăm cậu mợ, nếu mùng Sáu trời không có tuyết thì vào núi chuyến nhé?”

Cố Quảng Thu đương nhiên đồng ý ngay.

Một lát sau, chị dâu Lý và Lý Phong Thu, vợ chồng Lý Đại Sơn và chị dâu Đại Sơn cũng kéo sang tụ họp, trong nhà thoáng chốc đông vui hẳn lên.

Mọi người đều cảm thấy, nhà Chu Dã giờ nên tính chuyện nới rộng nhà cửa rồi.

Bốn cậu con trai, nếu không mở rộng nhà thì sau này sao đủ chỗ ở?

“Chúng tôi đang tích cóp đây, đợi có tiền thì làm luôn một căn nhà gạch ngói tử tế, đỡ phải lằng nhằng sửa tới sửa lui.” Bạch Nguyệt Quý mỉm cười đáp.

Dù gì với thu nhập từ việc viết lách của cô, cộng thêm Chu Dã săn b.ắ.n kiếm được, lại có tới bốn cậu con trai,mà không dựng được một căn nhà ra hồn thì đúng là khó mà giải thích được.

Cứ nói rõ ràng luôn rằng: đang tích tiền làm nhà to, như thế người ngoài cũng không phải lo lắng thay họ nữa.

Mà năm nay thì… cũng là năm khôi phục kỳ thi đại học, đến lúc đó mới thật sự là lúc “thấy rõ bản lĩnh” của từng người, chẳng ai rảnh mà đi quan tâm nhà cửa người khác nữa đâu.

Sau khi trò chuyện rôm rả xong, mọi người lần lượt ra về thì trời cũng đã khuya.

Mấy anh em Đâu Đâu – Đô Đô cũng muốn thức đêm canh giao thừa cùng bố mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ mất.

Chu Dã đắp chăn cho mấy cậu nhóc xong, ngồi xuống khẽ thở dài đầy mãn nguyện:

“Vợ ơi, nhà mình bây giờ thật sự rất ấm cúng.”

Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn bốn “con heo con” đang ngủ lăn lóc trên giường đất, cũng bật cười.

Quả thật là rất náo nhiệt, náo nhiệt đến mức cả ngày chỉ có lúc này là được yên tĩnh một chút.

Cô cảm thấy khoảnh khắc hai vợ chồng có thời gian riêng như thế này, thật sự quý giá biết bao.

Nhưng có mất thì cũng có được và điều mà cô đang có bây giờ, chính là một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn.

Loading...