Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 272.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 11:57:21
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết năm nay cũng trôi qua giống như mọi năm, chỉ là so với mấy năm trước thì náo nhiệt hơn nhiều.
Từ mùng Một đến mùng Bốn, trong nhà không lúc nào ngớt khách khứa ra vào, thêm tiếng cười đùa của lũ trẻ khiến căn nhà đất nhỏ bé này trở nên vô cùng ấm áp, đông vui.
Đến mùng Năm, cả nhà phải sang nhà cậu để thăm hỏi họ hàng.
Sáng sớm, Cố Quảng Thu đã sang nhà chú Đào mượn xe lừa.
Trương Xảo Muội dắt theo hai đứa nhỏ là Niên Sinh và Lâm Lâm lên xe, cả nhà bốn người cùng đến nhà Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý. Cả nhà họ cũng đã chuẩn bị xong từ sớm.
“Trời ơi, sao mang nhiều đồ thế này? Bố mẹ thấy chắc lại trách hai người cho coi.” Trương Xảo Muội nhìn đống đồ Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý xách trên tay, cười nói.
Chu Dã mang theo hai con gà rừng đã làm sẵn, thêm một gói đường đỏ, một gói đường phèn, thậm chí còn có một chai rượu.
Mang theo từng ấy lễ vật đi thăm họ hàng trong dịp Tết thế này, ở thời buổi hiện tại quả thật là rất ra dáng, rất có mặt mũi.
Bạch Nguyệt Quý cười bảo:
“Cả năm mới đi một lần, chẳng lẽ lại tay không đến ăn uống cho được?”
“Ăn uống gì mà tay không, xách bao nhiêu thứ thế kia cơ mà.” Trương Xảo Muội cười, nhưng trong lòng lại hơi ngại.
Vì so với những gì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý mang đi biếu hai cụ, thì vợ chồng cô là con cái ruột thịt, lại có phần kém hơn hẳn.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười:
“Chuyện ai nấy tính mà.”
Trương Xảo Muội và Cố Quảng Thu vốn cũng là người hiếu thảo.
Lần trước đội chia thịt, Trương Xảo Muội còn bảo chồng mang một nửa sang biếu bố mẹ. Sau vụ thu hoạch mùa thu, Cố Quảng Thu cũng mang rất nhiều lương thực mới về biếu bố mẹ, chuyện tiền nong cụ thể thì không rõ, nhưng chắc chắn là có lòng hiếu thảo.
Những chuyện như vậy tùy tâm, không nên so bì.
Nhà ai có điều kiện thì biếu bố mẹ nhiều một chút cũng tốt, còn điều kiện khó khăn, mà ông bà vẫn còn khỏe mạnh, tự lo được, thì cũng chẳng cần phải cố quá thành ra mệt mỏi.
“Lão Tam, lão Tứ, hai đứa ngồi cho vững nhé, coi chừng ngã đó.” Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô vừa lên xe lừa đã ôm chặt hai em nhỏ, dặn dò rất có dáng làm anh.
Hai đứa em nhỏ cũng rất thích ngồi xe lừa, còn với tay sờ thử con lừa đen to lớn nữa.
Niên Sinh thì ôm chặt lấy Lâm Lâm.
Bạch Nguyệt Quý và Trương Xảo Muội ngồi phía sau vừa đi vừa chuyện trò, còn Chu Dã và Cố Quảng Thu ngồi phía trước điều khiển xe, cũng vừa đi vừa tán gẫu.
Chẳng hạn như: năm nay trong sông cá dường như nhiều hơn năm ngoái thì phải? Vì từ khi vào đông, Cố Quảng Thu có nhiều thời gian rảnh đi đánh cá, mà cũng thường xuyên mang cá sang nhà Chu Dã ăn.
Cố Quảng Thu gật đầu: đúng là nhiều hơn thật, mà toàn cá lớn tầm năm, sáu cân, nhưng không rõ vì sao.
Chú lừa đen cứ thế chở theo mười người cả hai nhà tiến về nhà họ Cố.
Cậu và mợ đã đứng đợi từ sáng sớm.
“Bọn nhỏ tới rồi!” Cậu đang đi qua đi lại trước cửa thì từ xa đã thấy xe lừa, liền hô to vào trong nhà.
Mợ vội vàng bước ra, cùng đi ra còn có hai anh em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc, cũng như Cố Quảng Hạ.
“Chú Hai, thím Hai! Chú nhỏ, thím nhỏ! Đâu Đâu, Đô Đô! Niên Sinh, Lâm Lâm! Tiểu Bác, Tiểu Viên!” Hai anh em Tiểu Tây, Tiểu Bắc vừa chạy ra vừa gọi to.
“Chị Tiểu Tây! Anh Tiểu Bắc!” Đâu Đâu và Đô Đô cười tươi rói đáp lại, Niên Sinh cũng hớn hở gọi theo.
Lâm Lâm và hai em nhỏ thì đã quên mất mặt mũi họ hàng này rồi, không gọi ai cả, nhưng ánh mắt thì rất lanh lợi, vừa đến chỗ lạ là đảo mắt nhìn xung quanh không ngớt.
“Ôi trời, sang thăm cậu mợ đông đủ thế này à, xe lừa đông người quá trời, thật náo nhiệt ghê!” Hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy, ngạc nhiên cảm thán.
“Người đông mới vui mà!” Mợ tươi cười đáp lời.
Hàng xóm gật đầu lia lịa.
Từ khi mụ mồm to Triệu Mỹ Hương truyền tin đi khắp nơi, bên đội sản xuất Cố gia đã sớm biết chuyện đội sản xuất Ngưu Mông trở thành đội sản xuất tiên tiến .
Trước kia, có người trong đội sản xuất Cố gia từng bàn tán xì xào chuyện Cố Quảng Thu dọn về bên nhà bố vợ, lại còn chuyển cả hộ khẩu đi. Nhưng đến giờ thì ai nấy đều chỉ còn lại sự… ghen tỵ.
Ngoài chuyện đó ra, tất nhiên còn có cả chuyện Bạch Nguyệt Quý từng sinh một lần liền hai cặp sinh đôi — bốn cậu con trai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-272.html.]
Chuyện đó quả thực không thể xem thường.
Năm ngoái do trời quá lạnh, Bạch Nguyệt Quý không dắt lão Tam và lão Tứ theo, chỉ để Chu Dã dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi cùng Cố Quảng Thu sang thăm cậu mợ.
Năm nay là lần đầu tiên lão Tam và lão Tứ tới nhà ông bà.
Trong lúc mợ đang trò chuyện cùng hàng xóm, xe lừa cũng đã tới nơi.
Đâu Đâu và Đô Đô nhảy xuống xe, gọi to:
“Ông ngoại ơi! Bà ngoại ơi!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ông ngoại, bà ngoại!” Lão Tam và lão Tứ cũng bắt chước hai anh, lễ phép gọi theo.
Bọn trẻ vốn gọi là “ông ngoại – bà ngoại”, nhưng Niên Sinh và Lâm Lâm cũng gọi theo là “ông ngoại – bà ngoại”, khiến đám người lớn không nhịn được mà phá lên cười.
“Niên Sinh, Lâm Lâm, hai đứa phải gọi là ông nội, bà nội chứ.” Cố Quảng Hạ cười nhắc nhở.
Lúc này hai đứa nhỏ mới phản ứng lại, vội vàng đổi lời chào: “Ông nội! Bà nội!”
Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng cười vui vẻ chào hỏi ông mợ và mấy hàng xóm đang đứng gần đó.
Một bác hàng xóm vừa nhìn thấy đống đồ Chu Dã đang xách liền trêu chọc:
“Sang nhà cậu thôi mà, chỉ cần mang cái miệng đến là được rồi, mang theo lắm đồ thế này làm gì?”
Chu Dã cười ha ha:
“Bác nói vậy là không được rồi. Hồi còn nhỏ thì thế được, lớn rồi mà còn tay không đến ăn uống thì còn ra gì nữa.”
Bác hàng xóm cũng cười theo.
Mợ liền nói thêm:
“Tết năm nay mấy đứa mang sang đây trước hai con gà mua ở đâu về còn chưa ăn hết, giờ lại mang thêm nữa làm gì.”
Sợ cậu mợ không có cái ăn đàng hoàng trong mấy ngày Tết, trước đó Chu Dã đã đưa đến hai con gà nhà làm, thêm mấy con cá đông lạnh do Cố Quảng Thu mang theo. Giờ lại mang thêm gà rừng nữa.
Chu Dã cười bảo:
“Nhà nhiều đồ ăn quá không để đâu được, phải đem qua đây bớt thôi.”
Cậu Cố giả vờ bực bội:
“Cái thằng này, nói năng kiểu đó là ngông cuồng rồi đấy.”
Bạch Nguyệt Quý cười tiếp lời:
“Cậu à, lát nữa cậu nhớ phải cùng uống vài ly với anh Dã đấy nhé.”
Cậu Cố cũng cười:
“Chỉ sợ lát nữa uống xong, mấy đứa không đi nổi về nhà thôi!”
Chu Dã hớn hở:
“Ô, cậu cháu giờ còn khí thế hơn cả cháu nữa! Vậy lát nữa ta thử xem cậu năm nay uống giỏi hơn năm ngoái không nhé!”
Mợ liền gọi mọi người vào nhà:
“Thôi thôi, vào nhà nhanh đi!”
Chào hàng xóm xong, cả nhóm người lục tục kéo vào trong.
Đâu Đâu, Đô Đô và Niên Sinh thì không vào nhà ngay, ở lại ngoài sân chơi với chị em họ là Tiểu Tây và Tiểu Bắc. Cố Tiểu Bắc còn mang cả pháo ra chia cho các em.
Lũ trẻ nô đùa rộn rã ngoài sân, người lớn thì ngồi trong nhà uống trà trò chuyện rôm rả.
Cậu Cố nhìn lão Tam, lão Tứ và Lâm Lâm đang chơi mấy món đồ chơi thủ công mà ông tự làm trên giường đất, bỗng tò mò hỏi:
“Cũng là sinh đôi mà sao Đâu Đâu với Đô Đô giống nhau như đúc, còn hai đứa này lại khác nhau một trời một vực vậy?”
Trước đây ông từng gặp bọn nhỏ khi còn bé, nhưng giờ càng lớn thì hai em trai càng mỗi người một vẻ, ai không biết chắc chẳng đoán ra là sinh đôi.
Mợ liền nói:
“Sinh đôi cũng có loại này loại kia. Nguyệt Quý từng nói rồi, nhưng có nói chi tiết thì ông cũng không hiểu nổi đâu.”
Bạch Nguyệt Quý cười cười giải thích:
“Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng, nên giống nhau. Còn hai đứa nhỏ là sinh đôi khác trứng, loại này chiếm tỉ lệ cao hơn trong sinh đôi, nên thường không giống nhau đâu ạ.”
Cậu Cố nghe không hiểu tường tận, nhưng cũng phần nào nắm được ý, thì ra sinh đôi cũng có loại giống nhau và không giống nhau.