Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 273.

Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:16:41
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hồi đó anh cứ không phân nổi đứa nào là Đâu Đâu, đứa nào là Đô Đô, giờ thì dễ rồi,đứa nào giống bố là Tiểu Bác, đứa giống mẹ là Tiểu Viên.” Cố Quảng Hạ cười nói.

Trương Xảo Muội chen vào:

“Sinh tận bốn đứa thì ít nhất cũng phải có một đứa giống mẹ chứ, chẳng lẽ để một mình Nguyệt Quý ‘đẻ thuê’ à?”

Vừa nói xong, cả nhà đều phá lên cười, tụ họp đông đủ thế này, đúng là náo nhiệt vui vẻ.

Trong bầu không khí ấy, mọi người cũng rất có chừng mực, không ai nhắc một lời đến chuyện “vợ của Quảng Hạ” cả.

Lúc ăn trưa, Chu Dã nói với mợ rằng lát nữa cả nhà định đưa bà về nhà chơi vài hôm.

Vì nếu ngày mai không có tuyết, anh định cùng Quảng Thu và mấy người nữa vào núi săn bắn.

“Được, lát nữa mợ về với mấy đứa.” Mợ gật đầu.

Cậu Cố cũng không phản đối.

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù gì nếu thực sự vào núi sâu săn bắn, thì để một mình vợ thằng cháu trông bốn đứa nhỏ ở nhà cũng không ổn.

Cố Quảng Hạ lúc này có chút ngượng nghịu hỏi:

“Anh… anh có thể đi cùng được không?”

Câu hỏi khiến cả cậu mợ ngẩn ra, đang định nói gì thì Chu Dã đã cười:

“Tất nhiên là được. Không thì hôm nay anh về cùng bọn em luôn đi, để mợ ngủ giường đất, em với anh ngủ giường nệm.”

Với Chu Dã mà nói, thêm một người đi cùng hay bớt một người cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, anh đâu phải sống dựa vào vài đồng tiền săn bắn.

Vào núi chủ yếu là vì rảnh rỗi sau Tết, lại thêm có bốn đứa con trai, càng phải thể hiện thái độ làm ăn đàng hoàng.

Cho người ta thấy anh không chỉ chăm chỉ, mà còn vừa hết Tết đã nhanh chóng vào núi kiếm tiền, như vậy sau này nếu xây được nhà gạch to, cũng chẳng ai dám nói là nhà họ kiếm tiền từ đâu mà ra.

Khác với Bạch Nguyệt Quý vốn chỉ thuận miệng ứng phó, Chu Dã thật sự có ý định xây nhà gạch, nhưng việc lớn thế này thì đương nhiên phải chờ vợ gật đầu.

Hiện tại chưa bàn tới, nên nếu Cố Quảng Hạ muốn đi theo, anh cũng sẵn lòng dẫn theo.

Cậu Cố nhắc nhở:

“Con không có kinh nghiệm mấy chuyện này, đi thì phải lanh lợi một chút.”

“Không sao đâu, đi nhiều thì quen thôi, ai mà chẳng từng qua giai đoạn này.” Chu Dã cười đáp.

Mợ lại hỏi:

“Bây giờ trong nhà, tiền là do con quản hay là vợ con quản?”

“Con quản.”

Mợ lúc này mới gật đầu:

“Vậy thì được, con có thể đi cùng các anh em, cũng nên tích góp ít của cải cho Tiểu Tây, Tiểu Bắc sau này làm của hồi môn. Nhưng nếu tiền là do vợ quản thì con đừng có mà chen vào làm gì, kẻo người ta nói ăn theo.”

Chu Dã bật cười:

“Mợ nói thế không đúng rồi, anh Quảng Hạ cũng là người làm ra việc, vào núi giúp được bao nhiêu là chuyện rõ ràng, đâu ra cái chuyện ai ăn theo ai chứ.”

Bạch Nguyệt Quý cũng mỉm cười tiếp lời:

“Mà chuyện tích góp của hồi môn cho Tiểu Tây, Tiểu Bắc thì vẫn còn sớm quá, tụi nhỏ còn bé lắm. Quan trọng nhất là cho các bé học hành đến nơi đến chốn, chứ tích vàng tích bạc cũng không bằng cái chữ.”

Cố Quảng Hạ gật đầu dứt khoát:

“Chỉ cần tụi nó chịu học, muốn học, thì dù có phải bán nhà bán cửa anh cũng lo cho tụi nó học hành tới nơi tới chốn!”

“Con sẽ học thật giỏi ạ!” Cố Tiểu Tây vội vàng nói.

Cô bé rất quý trọng cơ hội học tập khó khăn lắm mới có được, cũng cực kỳ chăm chỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-273.html.]

Dù vì chuyện học mà bị mẹ mắng suốt ngày, mắng vì viết chữ xấu, mắng vì học chậm, có lúc mẹ cô bé còn nghi ngờ bị cô bé lừa, định đến trường rút tiền học phí về.

Phải nhờ cô bé cắn răng chịu đựng, lại thêm bố dọa cầm gậy đánh, mới dập tắt được ý định đó của mẹ.

Cố Tiểu Bắc thì cảm thấy học hành vất vả, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ mình sẵn sàng học, lúc này mà không gật là không xong.

Về phần “vợ của Quảng Hạ”, thì vẫn trốn trong phòng không bước ra.

Mãi đến khi Chu Dã, Cố Quảng Thu cùng mợ rời đi trước, Cố Quảng Hạ quay vào nhà thu dọn đồ, chị ta mới không nhịn được lên tiếng:

“Anh làm gì vậy?”

Cố Quảng Hạ liếc chị ta một cái:

“Ngày mai tôi đi núi với mấy anh em Chu Dã, Quảng Thu. Chắc đi vài hôm!”

Chị ta nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, đây chẳng phải là đi kiếm tiền sao?

Chị ta biết rõ, lần trước em chồng Cố Quảng Thu đến đưa lương thực cho bố, không chỉ mang bao nhiêu đồ ăn, mà còn đưa tận mười đồng tiền sinh hoạt phí!

Em chồng ra tay hào phóng vậy, không chỉ vì đội sản xuất Ngưu Mông là đội sản xuất tiên tiến , điều kiện tốt, mà còn vì đi núi săn b.ắ.n với Chu Dã có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Cụ thể bao nhiêu thì không rõ, nhưng chắc chắn không ít.

Thế nhưng nụ cười còn chưa kịp tắt, chị ta lại nhớ ra: tiền trong nhà giờ không phải chị ta quản nữa, lập tức cả hứng thú cũng bay sạch.

Chị ta nghiến răng nghiến lợi, vì trước đó đã lục tung cả nhà lên, thế mà vẫn không tìm được chỗ Cố Quảng Hạ giấu tiền.

Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này, sao có thể làm như vậy với chị ta được chứ?

Nhà ai mà tiền chẳng do phụ nữ cầm chứ? Vậy mà giờ đây, chị ta tiêu mỗi một xu cũng phải chìa tay xin chồng, sống kiểu này thật sự không chịu nổi nữa!

“Cô mà đòi được hết tiền từ bên nhà mẹ cô về, thì tôi sẽ xem xét để cô tiếp tục quản tiền.” Cố Quảng Hạ thản nhiên nói.

Chị ta lập tức hỏi:

“Anh nói thật chứ?”

“Cô đòi về được rồi hẵng nói.” Cố Quảng Hạ đáp dửng dưng.

Trong lòng anh ta đối với bên nhà vợ đã hoàn toàn lạnh nhạt, mấy năm gần đây anh ta thậm chí còn chẳng buồn về, chỉ có bọn trẻ thỉnh thoảng được dẫn qua, nhưng lần nào đi cũng mang uất ức quay về.

Năm nay cũng vậy, hai đứa con không chịu đi nữa, chỉ mỗi chị ta mùng Hai sang nhà mẹ đẻ một mình.

Khi Cố Quảng Hạ theo Chu Dã và Cố Quảng Thu vào núi săn bắn, thì vợ anh ta cũng lập tức chạy về nhà mẹ đẻ… đòi tiền.

Nhưng mẹ chị ta lại nói:

“Tiền thì đem đi xây nhà hết rồi, còn đâu mà cho con nữa? Mẹ đã nói từ trước rồi mà, sau này mẹ sẽ trả lại cho con. Chẳng lẽ con còn sợ mẹ ruột mình ăn quỵt số tiền đó à?”

“Con không có ý đó… Con chỉ muốn mẹ vay tạm giúp con một khoản, để con mang về cho Quảng Hạ xem. Đến lúc anh ấy giao tiền lại cho con giữ rồi, thì con sẽ trả lại tiền vay sau.” Chị ta cố gắng giải thích.

Tự thấy mình nghĩ ra cách này cũng khá thông minh rồi.

Nhưng mẹ chị ta liền hừ lạnh:

“Thật ra người đang cần tiền là con thì có! Đừng dùng mấy cái lý do vớ vẩn đó để bịp mẹ. Mẹ vừa nghe là hiểu ngay con muốn gì rồi!”

Chị ta sững người, chưa kịp mở miệng thì mẹ chị ta đã tiếp lời:

“Mẹ cũng vất vả nuôi con khôn lớn đấy chứ, nhưng giờ thì chịu rồi, thật sự không còn tiền đâu. Đội sản xuất bên mình thì nghèo rớt mồng tơi, con cũng biết rõ còn gì.”

“…Mẹ nói vậy là sao?” Chị ta nhíu mày hỏi, có phần không tin được.

“Con còn trẻ, cứ từ từ mà tích cóp, không gấp được đâu.” Mẹ chị ta trả lời nhàn nhạt.

Nếu đến mức này mà còn không hiểu, thì chỉ có thể là đầu óc có vấn đề.

Nhưng vợ Cố Quảng Hạ nào phải loại ngu ngốc, lập tức bùng nổ:

“Hồi đó mẹ đâu có nói vậy! Mẹ nói chỉ mượn tạm thôi mà! Giờ con không cần biết, mẹ trả tiền lại cho con ngay, không thiếu một xu nào hết!”

Năm mươi đồng đó, là toàn bộ tài sản mà chị ta có!

Loading...