Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 274.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:18:03
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng vợ của Quảng Hạ trở về nhà họ Cố với một dấu bàn tay đỏ rực trên mặt.
Trong thôn cũng có người nhìn thấy bộ dạng thê thảm ấy của chị ta, mấy người phụ nữ thân thiết liền đến thăm, hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Vợ Quảng Hạ vừa lau nước mắt vừa kể nỗi khổ của mình, cuối cùng mắng chửi:
“Lũ lòng lang dạ sói! Còn dám nói lúc tôi ăn cơm sung sướng thì ở nhà mẹ đẻ, lúc kiếm tiền thì ở nhà chồng! Cái lời nhẫn tâm ấy mà cũng nói ra được sao? Khi tôi còn ở nhà mẹ đẻ, xong việc nhà lại ra ngoài làm thêm, dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn hơn trâu mà ăn chẳng bằng lợn, tôi đã hưởng cái gì ở nhà mẹ đâu? Tôi đóng góp cho nhà mẹ biết bao nhiêu! Cuối cùng khi gả đi còn bị lấy một khoản sính lễ không hề nhỏ từ nhà họ Cố! Giờ thì sao, ngay cả năm mươi đồng tiền riêng của tôi cũng bị nuốt sạch, không trả lại lấy một xu!”
“Năm mươi đồng mà không trả lại một xu nào ư?” Người phụ nữ kia sửng sốt hỏi.
Vợ Quảng Hạ khóc to: “Phải đấy, nói nuôi tôi lớn từng này, không có công lao thì cũng có khổ lao… Trời ơi, sao tôi lại gặp phải cái nhà mẹ đẻ như thế này! Quảng Hạ còn nói nếu tôi không đòi được số tiền đó về thì anh ấy không tin, ai ngờ thật sự bị ăn chặn mất rồi, mà lại chính là mẹ ruột của tôi làm chuyện đó đấy!”
Năm mươi đồng đó là toàn bộ tài sản của chị ta sau khi chia nhà, từng đồng từng xu đều chắt bóp mà có.
Cũng vì đang giữ trong người số tiền lớn như vậy nên chị ta mới sợ rằng Chu Dã sẽ tiêu hết của cải rồi quay sang mượn tiền của mình.
Không ngờ cuối cùng lại bị chính nhà mẹ đẻ nuốt trọn.
Không chỉ bị đuổi về, còn ăn thêm một cái tát rõ đau!
Người phụ nữ kia bĩu môi nói:
“Không phải tôi không nói trước với cô, lúc đó tôi đã khuyên rồi mà cô không chịu nghe. Làm mẹ có con trai rồi thì con gái có là gì đâu? Không đáng một đồng, chỉ mong vắt kiệt để nuôi con trai thôi!”
Vợ Quảng Hạ vừa khóc vừa nói:
“Tôi đâu phải không nghe lời cô, chỉ là tôi bị mẹ tôi cho uống ‘canh mê hồn’ đó chứ! Còn nói là giữ tiền giúp tôi, sau này không sợ bị Quảng Hạ lấy đi đưa người khác, kết quả thì sao…” Càng nói càng đau lòng.
Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi:
“Cứ chờ đấy! Sau này nếu nhà họ có việc gì đến cầu xin tôi, để xem tôi còn nhận cái nhà mẹ đẻ đó nữa không!”
“Không nhận thì sao chứ? Giờ cô cũng chẳng giữ tiền, cả nhà họ Cố đều có ý kiến với cô như vậy, nhà mẹ đẻ thật sự có chuyện gì, cô cũng không giúp nổi nữa. Người ta còn đến nịnh nọt cô à? Mơ tưởng quá rồi.” Tiền bị lấy mất rồi thì chị ta còn giá trị gì chứ.
Lời này đ.â.m trúng chỗ đau của vợ Quảng Hạ, chị ta lại tiếp tục khóc lóc chửi rủa.
Ngay cả là bố mẹ, anh em ruột thịt nhà mẹ đẻ, đã lấy tiền chị ta thì đều bị chị ta nguyền rủa cả tổ tông mười tám đời.
Tạm gác chuyện đó lại.
Lần này Chu Dã và mấy người vào rừng cũng mất kha khá thời gian.
Lúc trước Cố Quảng Hạ chưa từng tham gia nên không biết quy trình thế nào.
Lần này đi cùng mới hiểu được đám anh em của em họ mình kiếm tiền cực khổ thế nào.
Họ vào rừng sẽ mang theo một số dụng cụ, ví dụ như nồi đất nấu nước để uống, thêm ít lương khô.
Mỗi người mang một cái lon đựng nước, ăn kèm với đồ khô cứng ngắc, còn ngủ thì phải tìm hang động mà ngủ.
Đám đàn ông chen nhau nằm nghỉ, đồng thời phải thay phiên nhau gác đêm.
Vì trong rừng có dã thú lớn, dù có nhóm lửa để dọa nhưng vẫn cần hai người thay nhau canh gác, hai người gác nửa đêm đầu, hai người còn lại gác nửa đêm sau.
Công việc này không giao cho Chu Dã vì ban ngày anh còn phải tìm dấu vết của thú lớn, chuyện này phải dựa vào anh.
Lần này họ thu hoạch không nhỏ: b.ắ.n được hai con lợn rừng, ba con hoẵng, thêm mấy con thỏ và gà rừng, còn có cả hai con cáo.
Cáo thì mùi hôi nồng nặc, nhưng bộ lông thì cực kỳ quý giá, bán rất được giá.
Cuối cùng, mỗi người được chia hơn mười đồng, chia đều cực kỳ công bằng.
Đối với mấy người còn lại thì đây là thu nhập không tồi, vì có khi đi chuyến chỉ kiếm được bảy tám đồng, không phải lần nào cũng may mắn thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-274.html.]
Nhưng họ cũng dần quen rồi, bởi mỗi lần đi theo Chu Dã vào núi đều có thu hoạch lớn.
Chỉ có Cố Quảng Hạ là khác.
Lần đầu tiên anh tham gia hoạt động này, mới thực sự hiểu em họ của mình giỏi thế nào.
Cái việc vợ anh lo em họ đến mượn tiền đúng là chuyện nực cười, chẳng khác gì lo trời sập sẽ đè trúng mình.
Mới tám ngày vào núi mà mỗi người đã chia được hơn mười đồng!
Bên đội sản xuất Cố gia, làm việc suốt cả năm, sau khi trừ phần lương thực chia cho mọi người thì hầu như chẳng còn dư đồng nào, cùng lắm được hơn hai mươi đồng, mà đó còn là nhà có nhiều lao động cơ.
Năm nay anh ta chỉ được chia khoảng mười sáu đồng, đó còn là kết quả của việc anh ta và vợ mình cắn răng làm việc cật lực ngoài đồng cả năm trời.
Mười sáu đồng này là toàn bộ thu nhập của cả một năm làm việc!
Cố Quảng Hạ thực sự bị chấn động.
“Anh Quảng Hạ, chuyện này chúng em đều yêu cầu giữ bí mật.” Sau khi chia tiền xong, ngay trước mặt mọi người, Chu Dã nói với Cố Quảng Hạ như vậy.
Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu, còn có Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và cả Đào Ngoã Phiến đều đồng loạt nhìn về phía Cố Quảng Hạ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chuyện này ngoài người đầu gối tay ấp bên gối ra thì họ chưa bao giờ hé miệng với ai khác, mà ngay cả khi nói với vợ thì cũng là bởi vợ họ đều là người kín miệng, biết điều, không phải loại ra ngoài ba hoa.
“Yên tâm, anh hiểu mà.” Cố Quảng Hạ gật đầu nghiêm túc đáp.
Anh ta biết Chu Dã đang nhắc khéo anh không được nói cho vợ nghe, nhưng không cần nhắc thì anh ta cũng chẳng dại mà nói.
Anh ta còn không rõ tính vợ mình chắc? Cái miệng thì không có cửa khóa, chuyện trên giường cũng từng mang ra tám chuyện với mấy bà trong thôn!
Lần này đi săn mà kiếm được nhiều tiền thế, nếu để vợ truyền ra ngoài thì sẽ rước lấy biết bao nhiêu ánh mắt đỏ hoe. Lúc đó thể nào cũng gây chuyện.
Dù không có mấy ấn tượng tốt với vợ Quảng Hạ, nhưng Chu Dã vẫn nể mặt anh họ, không nói thêm gì.
“Trước khi khởi công chắc còn một chuyến vào núi nữa, đến lúc đó em lại gọi anh.”
“Được thôi.”
Vì trời cũng không còn sớm, nên để Cố Quảng Hạ về trước.
Còn mợ thì tiếp tục ở lại nhà Chu Dã, vì sắp tới lại phải lên đường, đỡ phải đi đi về về rắc rối.
Thế nên Cố Quảng Hạ để lại khá nhiều đồ ăn cho mợ, Cố Quảng Thu cũng chia cho ít, còn định đưa một ít để anh cả mang về.
Nhưng Cố Quảng Hạ không nhận của em trai, vì trong gùi vẫn còn ba bốn cân nữa, mang về cũng đủ rồi.
Mang theo mấy thứ ấy, anh ta trở về.
Vợ anh ta thì khỏi nói, vui như mở hội, vừa thấy chồng đã vội hỏi kiếm được bao nhiêu tiền.
Bị Cố Quảng Hạ hỏi ngược lại: “Còn cô, đã lấy lại được tiền chưa?”
Một câu khiến vợ anh ta nghẹn họng.
Cố Quảng Hạ cười lạnh: “Bị ăn mất rồi chứ gì?”
Vợ anh ta bật khóc: “Sau này em không bao giờ về đó nữa…”
“Đó là nhà mẹ đẻ thân yêu nhất của cô mà, sao lại không về? Nhất định phải quay về mà hiếu thảo chứ!” Cố Quảng Hạ cười lạnh, rồi nghiêm giọng:
“Nhớ kỹ lời tôi nói đây, từ nay trở đi, đụng đến tiền trong nhà một lần nữa, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cô!”
Vợ anh ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Cái nhà này, chị ta thật sự chẳng còn chút địa vị nào nữa rồi!